BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 168

Ba giờ chiều luôn là thời điểm đông bệnh nhân nhất, bác sĩ Ngô từ

ngoài bước vào mang theo một nụ cười đầy ẩn ý, “Kỉ Đình, có cô nào đang
tìm em kìa”. Kỉ Đình còn đang kinh ngạc thì bóng dáng Chỉ An đã xuất
hiện ngay trước cửa phòng khám, “Kỉ Đình, anh ra đây một chút đi”.

Cô đứng ngay ở cửa nói vọng vào.

Anh giật thót, vội vàng đứng dậy, đi ra cửa. Cô dẫn anh tới một mé cửa

lối đi, “Anh đi với em đến chỗ này được không?”. Cô không rào đón rườm
rà.

“Đi đâu cơ?” Sau sự việc đêm qua, đến lúc đối mặt với cô, anh cảm thấy

ít nhiều ngượng ngập, vành tai bắt đầu nóng ran.

Còn cô dường như không hề hay biết những biến chuyển tâm lý ở anh,

chỉ nhìn anh chòng chọc, “Anh đừng hỏi gì cả, cứ đi rồi biết”.

Kể từ lúc gặp lại cô, anh vẫn chưa từng nhìn thấy cô vào ban ngày, Chỉ

An của giờ phút này mặt mũi thiếu hẳn huyết sắc, thế nhưng dưới ánh mặt
trời chiếu rọi, vẻ âm u ma mị của cô cũng đỡ hơn rất nhiều, cô đứng ngay
trước mặt anh, nhìn anh, hệt như một đứa trẻ mong manh mà rắn rỏi.

“Cũng được, chờ anh một chút, anh đi dặn mọi người một câu. “ Xưa

nay anh chưa từng biết phải từ chối cô thế nào.

Lúc anh trở lại phóng khám, trên lối đi đã có vài đồng nghiệp dòm ngó

đầy tò mò, anh tìm gặp bác sĩ Ngô, nói là có việc gấp nên phải chạy đi một
lúc, bác sĩ Ngô cũng chỉ cười cười đồng ý.

Kỉ Đình không ngờ chỗ Chỉ An định dắt anh đến lại không cần phải

bước ra khỏi cổng bệnh viện, họ vòng qua toà nhà khám bệnh, rồi đi thẳng
đến khu điều trị ở phiá sau. Lúc bước vào thang máy, Chỉ An bấm lên tầng
năm. Kỉ Đình đã quá thuộc đường đi lối lại ở đây, tầng năm là khu gan phổi
nặng của bệnh việ, anh thấy hơi lạ lùng, “Chỉ An, em đưa anh đến chỗ này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.