BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 169

làm gì?”. Chỉ An đứng nghiêng mặt lại với anh, hình như đang chăm chú
nhìn vào đèn tín hiệu của thang máy, chẳng đáp lời chi.

Thang máy không dừng lại giữa đường mà chạy thẳng lên tầng năm, họ

đi xuyên qua một dãy hành lang âm u, dọc đường chỉ nghe tiếng bước chân
hai người. Cùng trong bệnh viện thôi, nhưng chốn này có thêm vài phần
tịch mịch so với những nơi khác.

Kỉ Đình ở bệnh viện này cũng đã lâu, thế nên anh biết, tỷ lệ tử vong của

bệnh nhân gan phổi thường khá cao, rất nhiều người nằm ở tầng này là
bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, cơ hồ mỗi ngày đều có người chết, sau
đó bệnh nhân mới lại thế chỗ, một nơi chẳng mấy sinh khí, đương nhiên
mang vẻ âm u rõ rệt.

Anh cứ thế theo bước Chỉ An đi về phía trước, mối nghi ngại cùng nỗi

thắc thỏm cứ bám riết lấy anh, nhưng cô vẫn chẳng nói gì, chỉ im lặng dẫn
anh đi. Cuối cùng, lúc bọn họ dừng chân trước cửa phòng bệnh 528, anh
cảm thấy bàn tay cô đang nắm tay anh lạnh toát khác thường.

“Chỉ An…” Không hiểu sao, sao anh đã cảm nhận được nỗi hốt hoảng

của cô.

Cô cúi đầu nhìn xuống ngón chân mình, dường như đang tự tranh đấu

lần cuối cùng, rồi cương quyết đẩy cửa bước vào.

Phòng bệnh trước mắt Kỉ Đình là kiểu phòng dành cho hai người mà Kỉ

Đình vốn quen thuộc, có điều ở khoảng trống giữa hai giường lại kê thêm
một tấm bình phong dày, đứng ở vị trí của họ hoàn toàn không thể nhìn
thấy phía bên kia, giường bệnh còn lại thì bị thay thế bằng một chiếc sofa.

Nếu những thứ này còn chưa đủ khiến Kỉ Đình ngạc nhiên, thì người

đang ngồi trên sofa lúc này thực sự khiến anh phải kinh ngạc một phen. Tạ
Tư Niên không thèm để ý tới vẻ ngỡ ngàng tột độ của Kỉ Đình, trông thấy
Chỉ An bước vào, anh ta chỉ chậm rãi nhổm dậy, “Đến rồi à?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.