BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 171

rệu rã vô chừng, cơ hồ tư thế này đã là một công trình khó nhọc với bà ta,
bà ta đang nhìn Chỉ An đang đứng trước giường, đến tiếng thở thôi cũng
khẽ khàng đến mức không thể nghe thấy gì.

Bệnh tật và chết chóc đã chẳng còn là chuyện gì ghê gớm với Kỉ Đình,

ngay từ giây phút bước vào đây, từ đôi mắt mờ đục kia, anh đã đoán được
tình hình, người phụ nữ ở trên giường bệnh tên gọi Uông Minh ấy, như Kỉ
Đình biết - có thể chính là mẹ ruột của Chỉ An – giờ đã bước vào giai đoạn
cuối cùng của sự sống. Lớp phấn son khéo léo cũng không che giấu nổi hơi
hướm chết chóc trước kỳ mê sảng. Anh đã gặp vô số bệnh nhân, trong đó
không ít người đã cận kề cái chết, thế nhưng trước nay anh chưa từng trông
thấy cảnh tượng nào giống như ở trước mặt, đôi môi đỏ tươi càng tôn thêm
gương mặt khô héo, một thứ tương phản về thị giác mạnh mẽ đến tuyệt
vọng, đây chẳng phải “hồng nhan đến độ héo tàn” đó sao? Đây đang ra phải
là một cảnh đáng sợ, kỳ dị thế nhưng vẻ bình tĩnh sáng suốt của chủ nhân
gương mặt ấy khiến người ta có cảm giác rằng, cho dù người trước mặt có
hư nhược tới mức hít thở cũng khó khăn, cốt cách ngạo nghễ toát ra từ
xương tuỷ của bà ta vẫn sẽ còn mãi.

Việc nhổm dậy và điểm trang vừa rồi dường như đã tiêu hao hết thảy

sức lực của Uông Minh, lúc này bà ta chỉ tựa vào đầu giường, đăm đăm bất
động nhìn Chỉ An, rồi đột nhiên khẽ mấp máy môi, mỉm cười.

Chỉ An cứ ngây ra nhìn gương mặt ấy, cho đến lúc người nằm trên

giường cất tiềng, giọng bà nhỏ xíu tưởng chừng không thể nghe thấy được,
“Con là Chỉ An”.

Bà ta không hỏi, chỉ lấy giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo mà nói ra một sự

thật, Chỉ An cũng không đáp lời, cô đứng một bên, cứng cỏi đến mức gần
như vô tình. Kỉ Đình cảm thấy tay mình khẽ đau nhói, móng tay Chỉ An
hình như đã chọc cả vào da thịt anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.