BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 173

Tạ Tư Niên vẫn ngồi trên sofa hệt như lúc bọn họ vừa đến, không rõ

ràng nghĩ ngợi gì.

“Thế nào rồi?” Anh ta hỏi Chỉ An.

“Còn thế nào được nữa”, Chỉ An mặt mũi lạnh tanh. “Đến thì đã đến rồi,

em phải về đây.”

Tạ Tư Niên thở dài một tiếng, nhổm dậy tiễn họ đến cửa, lúc họ mở cửa

ra, vừa hay đụng phải một đám người lao xao lố nhố. Kỉ Đình nhận ra
người dẫn đầu chính là Chủ nhiệm khoa gan phổi, ở bên cạnh ông chính là
phó viện trưởng Triệu, đằng sau còn có vài ba người hình như là bác sĩ điều
trị chính và y tá trưởng, bọn họ đều vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi
đang bước vào. Người đàn ông đó mới ngoài ba mươi, đeo kính, mặc một
chiếc sơmi trắng tinh không vướng chút bụi bặm, trông vừa nho nhã vừa
cao sang, đằng sau anh ta còn có một ông trung niên vận cả bộ complet,
trên tay ôm một bó hoa bách hợp.

Kỉ Đình không quen người này, nhưng nhìn thái độ cẩn thận mang chút

xun xoe của Phó Viện trưởng Triệu và đám bác sĩ, y sĩ khoa gan phổi,
không khó đoán ra người này vai vế không nhỏ. Anh chàng đó chạm mặt
với ba người bọn họ, liền mỉm cười rất thoải mái, “Cố tiểu thư ở đây đấy à?
Lại còn cả thầy Tạ nữa, xem ra tôi đến không đúng lúc rồi, hy vọng không
làm phiền các vị tâm sự thân tình”. Nụ cười của anh ta ung dung, dáng bộ,
cử chỉ toát lên vẻ được học hành tử tế và cả nét ưu nhã không phô trương.
Tạ Tư Niên nhìn người vừa đến, chẳng biểu lộ gì, còn trên gương mặt Chỉ
An lại mang vẻ cười cợt khinh bỉ.

“Có việc gì khiến Lục tiên sinh phải “rồng” đến nhà “tôm” thế này?”

Người đàn ông được Chỉ An kêu bằng “Lục tiên sinh” đưa mắt nhìn

người ôm hoa đứng phía sau rồi bảo, “Nói gì thì nói, Uông nữ sĩ là bạn cũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.