BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 82

“Không được đâu ạ, hôm nay là sinh nhật của Chỉ An, nhân vật chính còn
chưa xuất hiện, mấy người nhà mình làm sao ăn trước được?”. Thấy người
lớn không nói gì, cô đứng phắt dậy, “Không thì thế này đi ạ, bố mẹ với bác
Kỉ, bác Từ cứ ngồi một lát, con biết nhà thầy Tạ ở đâu, con sẽ đến đó gọi
Chỉ An về”.

“Con cứ ngồi xuống đi, việc gì phải thế, lúc nào muốn về nó khắc mò

về”, Cố Duy Trinh nói.

Uông Phàm cười cười, “Cứ để Chỉ Di đi đi”.

Chỉ Di bước ra đến cửa rồi, lại quay trở lại, “À mà… anh Kỉ Đình, anh

đi với em nhé!”.

“Anh á?” Kỉ Đình có vẻ ngạc nhiên, chẳng nói được gì. Chỉ Di nhìn cậu

với vẻ hơi giục giã.

“Kỉ Đình kìa?” Kỉ Bồi Văn thấy cậu con trai hơn lạ lùng, liền gọi một

tiếng, “Em Chỉ Di vẫn đang chờ con đấy”.

“… Thế cũng được.” Cậu cười cười đứng dậy, “Đi nào, Chỉ Di”.

Nhà của Tạ Tư Niên ở khu Đông trường học, mấy dãy tập thể bên đó

tương đối vắng vẻ, đúng theo yêu cầu của anh ta, nhà trường đã phân riêng
cho anh ta một căn nhà mái bằng đằng trước đằng sau đều có sân vườn nho
nhỏ.

Đi bộ từ nhà họ Cố và họ Kỉ ở khu Tây trường học sang khu Đông áng

chừng mất mười lăm phút, Chỉ Di với Kỉ Đình chọn con đường ngắn nhất.
Hai người vội vã rảo bước, Chỉ Di cúi đầu nghĩ ngợi chuyện riêng, chẳng
để ý rằng hôm nay Kỉ Đình im ắng khác thường.

Chỉ cần ngoặt ra khỏi con đường nhỏ mà hai người đang đi, men theo

mấy khúc quanh, qua một cánh cổng là đến khu Đông trường học, chỗ ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.