BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 83

của Tạ Tư Niên cách không xa cánh cổng ấy.

“Anh Kỉ Đình ơi…” Chỉ Di đột nhiên cất tiếng gọi.

“Ơi?” Kỉ Đình dừng bước.

Bàn tay Chỉ Di đang bứt rứt xoắn vặn chiếc đai váy, cô ngẩng đầu nhìn

cậu trân trân, ngập ngừng định nói gì lại thôi.

Hôm nay Chỉ Di mặc một chiếc váy vải bông màu xanh lá cây nhạt thêu

hoa, xinh đẹp rạng ngời, như một đóa sen mới nhú giữa ao mùa hạ, phảng
phất đâu đây chút hương thơm mát mẻ.

Cậu mỉm cười nhìn cô, “Sao thế, Chỉ Di?”.

Cô cúi đầu, nhìn xuống ngón chân của mình, lấy giọng nhỏ xíu như

tiếng muỗi vo ve mà bảo, “Hôm nay là sinh nhật của em, em…”.

Mấy câu tiếp theo của cô nhỏ quá mức, Kỉ Đình nhất thời nghe không

ra, nên tiến lại gần cô thêm một bước, “Chỉ Di, vừa rồi em nói gì thế?”.

Chỉ Di không đáp, đột nhiên ngẩng đầu, nhón chân lên, thoắt bập nhẹ

vào môi cậu, Những động tác ấy ào đến nhanh quá, hoàn toàn nằm ngoài
dự liệu của Kỉ Đình, khiến cậu vô cùng kinh ngạc, vô thức nghiêng mặt đi,
đôi môi mềm mại ướt át của Chỉ Di chạm đúng vào bên cằm cậu.

Chỉ Di lùi lại một bước, trên gương mặt đỏ hồng của cô chỉ thấy đôi mắt

sáng bừng rạng rỡ. Kỉ Đình chậm chạp lấy tay che chỗ cô vừa chạm vào,
khuôn mặt gầy guộc lộ vẻ trắng bệch khác thường, cậu cất tiếng, “Chỉ
Di…”.

Chỉ Di lấy hai tay bịt chặt tai lại, nhắm tịt mắt, “Đừng nói, đừng nói gì

hết, xin anh đấy…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.