BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 93

“Tôi chỉ cần Chỉ Di của tôi không làm sao, nếu nó có mệnh hệ gì, tôi

cũng không sống nổi nữa, …” Uông Phàm ngả vào Từ Thục Vân khóc lóc,
sau đó quay sang ChỉAn, đanh giọng bảo, “Nếu Chỉ Di có làm sao mày
cũng sống không được yên đâu!”

Chỉ An tựa hồ mỉm cười giữa cơn mộng mị,” Trước nay tôi nào sống

yên bao giờ”

“Tao biết thừa là mày…là mày hại Chỉ Di, mày oán hận chúng tao, tao

biết, có gì thì mày cứ đổ vào chúng tao đây này, Chỉ Di vô tội, bình thường
nó đối xử với mày thế nào, mày nói xem…” Nỗi xót xa về tình hình vết
thương của con gái khiến Uông phàm sụp đổ, tận đến lúc y tá bước lại, ra
hiệu cho họ nhỏ bớt tiếng, bà mới khẽ giọng khóc lóc, ánh mắt hằn học
ném vào Chỉ An.

Chỉ An không hề né tránh ánh mắt Uông Phàm, cô chống tay vào ghế,

đứng dậy, “Hóa ra bà cũng biết tôi hận các người”.

Uông phàm hất cằm lên, nước mắt lần theo những đường nét khúc khỉu

trên gương mặt rớt xuống lã chã, “Mày có thể hận tao, tao thừa nhận, trước
nay tao chưa từng ưa mày, tao ghét đôi mắt của mày, giống y hệt đôi mắt
của nó, chẳng khác gì loại yêu ma quỉ quái. Giá mà mày chỉ là thứ bỏ
hoang dọc đường không ai thèm nhặt về, tao đã có thể đối xử tử tế với mày,
thế nhưng tao không thể chịu đựng nổi một nửa dòng máu chảy trong người
mày là máu của chồng tao, càng không thể chịu nổi một nửa kia xuất phát
từ chính em họ tao, đối với thứ nghiệt chủng như mày suốt mười tám năm
tao đã phải ôm hận trong tim, mày muốn tao phải làm thế này, nếu là mày,
mày làm thế nào đây?”.

Chỉ An sững sờ lắng nghe, bỏ quên hết thảy, đây là lần đầu tiên cô nghe

tất cả mọi thứ liên quan đến “bà ta” từ Uông Phàm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.