BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 91

Cảm giác bàn tay mình đang dần dà tuột khỏi cánh tay Chỉ An, Chỉ Di hét
lên thất thanh, đau đớn.

Kỉ Đình đứng im như phỗng nhìn Chỉ An, chẳng nói chẳng rằng, cậu chỉ

trân trân nhìn cô, cắn chặt môi, ánh đèn pha ô tô từ đằng xa chớp tối, chiếu
lên khuôn mặt cậu, trên khuôn mặt ấy là một vẻ bình tĩnh dường như ma
mị.

“Chỉ Di, em xin lỗi, thứ em cần chị không cho nổi đâu. Buông ra… Em

bảo chị buông ra!” Chỉ An lấy hết sức rút tay mình ra, Chỉ Di bị đẩy lại,
nhất thời mất thăng bằng, lại vừa mới chạy vội, nên hai chân bải hoải, lảo
đảo một chốc rồi ngã bệt xuống đất.

Chỉ An không đành lòng nhìn Chỉ Di ngã bệt trên nền đất khóc lóc,

nhưng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ quay người bước đi, vừa mới đi được hai
bước, hai luồng đèn pha ô tô chói lòa khiến người ta không thể mở mắt rọi
về phía cô, Chỉ An che mắt quay đi, vẫn còn chưa kịp phản ứng gì, đã trông
thấy một chiếc taxi từ bên kia ngã rẽ mất lái điên cuồng lao tới.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, Chỉ An quay đầu lại, thấy Chỉ Di

vẫn còn ngã xoài trên nền đất, choáng váng và sợ hãi, trừng mắt điên dại,
Chỉ Di nhào lên, nhất quyết phải kéo Chỉ An lại! Dù thế nào cô cũng phải
bám chặt lấy tay Chỉ An.

Tay Chỉ Di đã ở ngay trước mắt Chỉ An, chỉ trong một tích tắc, Chỉ An

thậm chí còn cảm thấy hơi ấm của ngón tay chị mình, chiếc xe với ánh sáng
chói mắt ấy đã xông tới, Chỉ An nhắm mắt lại, một sức mạnh cực lớn cuốn
cô sang một bên, cô ngã nhào vào một nơi nào đó ấm áp, tất thảy tiếp sau
đó chỉ là một màn trắng xóa.

Chỉ là một màn trắng xóa không cách nào hồi tưởng và cũng không

muốn hồi tưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.