BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 89

hướng đi của Chỉ An nữa, đúng lúc muốn khóc không khóc nổi, Kỉ Đình
kéo tay cô nhằm thẳng phía trước mà chạy. Chạy được một đoạn, đến ngã
rẽ của con đường chính trong trường, cảm thấy tiếng thở phù phù của Chỉ
Di, Kỉ Đình mới chậm bước lại, Chỉ Di liếc mắt nhìn Kỉ Đình đầy biết ơn,
không có cậu đi cùng, cô ắt đã lúng túng chẳng biết phải làm sao. Không
biết có phải vì vừa mới chạy thục mạng không mà khuôn mặt trắng trẻo
hiền lành của cậu dưới ánh đèn đường đỏ lựng lên khác thường, bàn tay
nắm lấy cánh tay cô thì tươm tướp mồ hôi.

“Em nhìn thấy nó rồi.” Chỉ Di ngó sang bên trái, thấp thoáng thấy bóng

dáng mỏng manh của Chỉ An, Kỉ Đình thoắt vui mừng, tiếp tục kéo Chỉ Di
lao về phía trước.

Dường như cảm nhận được hai người đang dần đến gần, bước chân Chỉ

An càng lúc càng ráo nhanh, nhịp thở của Chỉ Di càng lúc càng hổn hển,
chẳng mấy chốc, cổng trường đã cách lối rẽ trước mặt không xa, Chỉ Di
cảm thấy nếu mình cứ chạy tiếp thế này, thì đúng là không thể nào hít thở
nổi. Kỉ Đình buông tay cô ra, “Em ở đây đi, để anh đuổi theo cô ấy”.

Chỉ Di gập người xuống, một tay chống vào đầu gối, tay kia ôm lấy

bụng, nhằm vào hướng Chỉ An ở phía trước mà gào lên một tiếng, “Chỉ An,
đến chị em cũng không cần nữa hay sao?”.

Không biết có phải vì nghe thấy lời của Chỉ Di không mà bước chân Chỉ

An bắt đầu chậm dần, cô quay đầu lại từ chỗ rẽ ngoặt ấy, giữa màn đêm tối
tăm, Kỉ Đình không nhìn rõ vẻ mặt của cô, chỉ cảm thấy cái bóng ấy bị ánh
đèn đường kéo dài ra, mang vẻ lạnh lẽo đơn độc.

Chỉ Di gắng gỏi rướn thẳng người lên, tấp tểnh bước ngắn bước dài

chạy lại, nhất quyết giữ chặt lấy tay Chỉ An, lúc ấy Kỉ Đình không bước
đến gần, cậu chỉ im lặng đứng cách đó vài mét, cứ thế nhìn hai chị em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.