Ngay khi trông thấy chiếc đĩa được đặt lên bàn, Kỉ Đình biết sự tình tồi
tệ đã đến bước khó lòng vãn hồi, hôm qua cậu mất hồn mất vía, đúng là
không nhớ ra cái đĩa này trong đầu máy. Sự đã đến nước này, đằng nào cậu
cũng chẳng sợ nữa, cậu đứng dậy, nhón lấy cái đĩa, “Chú Cố ạ, cái này…”.
Chỉ An giằng phắt món đồ trong tay cậu lại, rồi lấy hết sức lực bẻ thành
hai mảnh, đanh giọng quát, “Không phải nói hộ”. Cô thuận tay ném phăng
chiếc đĩa đã bị hỏng đi, cười bảo với Cố Duy Trinh, “Thì đã làm sao chứ,
con gái bố thế đấy, ai bảo bố sinh ra cái giống nghiệt chủng này làm gì?”.
Lời vừa thốt ra, một cái bạt tai nảy lửa của Cố Duy Trinh đã giáng vào
mặt cô, ổng chỉ vào cô, run rẩy, một câu cũng không thốt nổi. Uông Phàm
ứa nước mắt, tựa vào chồng, chỉ biết lắc đầu.
Chỉ An bị Cố Duy Trinh tát đến lệch cả mặt, cô chẳng buồn đưa tay ôm
má, chỉ hít một hơi, quay đầu lại, cười bảo, “Cứ đánh đi, bố nên hối hận là
lúc tôi ra đời đã không đâm chết tôi ngay cho rồi, để tôi đỡ phải sống trên
cõi đời này, còn hơn cái kiểu bây giờ, cứ sống sờ sờ mà nhắc nhở đến việc
xấu xa mà bố từng gây ra, làm cho trong lòng bố mẹ mười tám năm nay
đều có gai chọc, mãi chẳng được yên thân”.
Nói dứt lời, cô liền gạt phăng bộ đồ ăn trước mặt xuống đất, giữa tiếng
đổ vỡ loảng xoảng, cô xông ra khỏi cửa, đầu không ngoảnh lại.
“Chỉ An!” Chỉ Di nhằm thằng bóng em mà hét lên, nhưng sao có thể gọi
Chỉ An quay trở lại được nữa. Chỉ Di vừa hoảng hốt vừa đau lòng, “Bố,
mẹ, cứ cho là em Chỉ An có lỗi, nhưng em vẫn là con của bố mẹ cơ mà!”.
Chỉ Di xưa nay chưa bao giờ lớn tiếng với bố mẹ như thế, nhưng lúc này
đây cô nào biết gì nhiều nữa, nhìn thấy mọi người có mặt đều im lìm, cô lắc
lắc đầu, nhổm dậy chạy theo ra ngoài.
Cô không ngờ hành động của Kỉ Đình còn mau lẹ hơn, hai người chạy
xuống đến nơi, giữa màn tối tăm mịt mùng đã không còn nhìn ra được