BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 95

“Ai là người nhà của bệnh nhân Cố Chỉ Di?” Một y tá bước tới. Cả mấy

người sửng sốt quay đầu lại nhìn, mới biết rằng giữa đợt giằng co vưa rồi,
đèn báo phòng phấu thuật đã tự tắt lúc nào.

“Tôi đây!” Uông Phàm nào còn để ý đến ai, lập tức bước lên. Kỉ Bồi

Văn với Từ Thục Vân không yên tâm, cũng tấp tểnh chạy theo.

Kỉ Đình với Chỉ An ngồi sóng đôi trên chiếc ghế dài của bệnh viện,

không ai nói năng chi, cũng không nhìn sang nhau, thế nhưng người này
đang sợ hãi cái gì, người kia đều hiểu rõ. Kỉ Đình cúi đầu trông thấy Chỉ
An đang bíu chặt vào thành ghế, bàn tay ấy gầy guộc, thon dài, lúc này đây
gắng gượng hết sức mà trắng bệch cả ngón tay, cậu nhấc tay lên, định áp
lòng bàn tay mình lên bàn tay ấy, nhưng đụng phải đôi mắt buồn bã đau
thương của cô, bàn tay cậu liền từ từ rụt lại.

Chỉ An khao khát được cứu chuộc giữa nỗi tuyệt vọng, thế nhưng cậu

chẳng thể nào cứu chuộc cô cho nổi.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chiếc xe lao tới vẫn hiện ra mồn một

trong đầu óc cậu, rõ ràng Chỉ An có thể né được, thế nhưng cô lại bổ nhào
vào chỗ Chỉ Di, lúc ấy Chỉ Di vươn tay ra, mắt lại chỉ hướng về cậu. Mọi
thứ xảy ra quá chóng vánh, cậu không kịp cân nhắc, ngay trước đôi mắt
đăm đăm của Chỉ Di, cậu chộp ngay lấy tay Chỉ An, lấy hết sức kéo cô lại,
khiến cô đổ cả thân hình nặng trịch vào lòng cậu. Động tác duy nhất của
cậu là ôm chặt lấy cô, mỗi lúc một chặt hơn, cậu không thể đánh mất cô.

Tận đến lúc xe cứu thương tới, cậu vẫn một nực nắm chặt lấy tay Chỉ

An, cô không giằng ra, bởi lẽ hết thảy tâm trí cô dường như đang dồn nén
lên đám máu me lênh láng đổ ra từ người Chỉ Di. Bọn họ không dám nhìn
nhau, đôi mắt Chỉ Di như đang quất roi dữ dội lên cả hai người, đôi mắt
thuần phác mà trong veo ấy, đã đi từ hi vọng đến tuyệt vọng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.