BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 96

Đôi mắt ấy từng đặt lên cậu với vẻ tin tưởng biết bao, cậu vẫn nhớ nụ

hôn của cô trên khóe môi cậu, khi ấy, trông thấy vẻ ngây thơ ngượng nghịu
của Chỉ Di cậu đã thầm nhủ, kẻ nào được ở bên cạnh cô gái như thế này thì
quả là may mắn. Nhưng ở ngưỡng cửa sống chết, người cậu chọn lại chính
là cái con người trước đây vẫn luôn coi thường và đùa giỡn với cậu, hơn
nữa, cậu lại lựa chọn mà chẳng do dự chút nào.

Thì ra cậu yêu cô ấy! Dù biết là cả đời này không đuổi kịp cô ấy, một

đời không đợi chờ nổi cô dừng chân nghỉ ngơi, cậu vẫn yêu cô. Vì lẽ gì tình
yêu lại mù quáng?

“Anh cũng nghĩ đó là lỗi của em, cho rằng em là thứ xui xẻo đúng

không?”

Phải rất lâu sau Kỉ Đình mới phản ứng được, là lời Chỉ An nói với cậu,

giọnh cô khản đặc đến mức cậu chẳng thể nào nhận ra.

“Em không cố tình làm tổn thương ai hết“. Cô nói.

“Không ai có lỗi cả, nhưng cuối cùng vẫn có người bị tổn thương.” Kỉ

Đình mệt nhọc vùi mặt vào lòng bàn tay.

“Kỉ Đình, nếu như…” Giọnh cô lần đâu tiên ngập ngừng đến vậy.

“Nếu như sao?” Cậu ngẩng đầu nhìn cô.

Cô đau đáu nhìn cậu rất lâu, “Không có gì”.

Chỉ An còn đang cúi đầu thì nghe thấy tiếng bước chân, rồi cô cảm thấy

có một người khác ngồi xuống nặng trĩu cả đầu ghế bên kia. Cô hơi ngẩng
lên, nhìn thấy Cố Duy Trinh dường như thoắt đã già sọm.

“Bác sỹ bảo, Chỉ Di vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm,

ngoài bị thương phần mềm, nó bị thương nặng nhất ở phần đầu, cho dù có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.