nhận định: ''Giao địa thì vô tuyệt''. Về hàm nghĩa của câu này, sách ''Mười
nhà chú thích Tôn Tử'' đều có những cách giải thích khác nhau. Chữ ''tuyệt''
ở đây nên hiểu là đoạn tuyệt, tựa như lời nói đầu về vấn đề hành quân mà
người chỉ huy phải ghi nhớ. Bởi là tụ điểm giao thông, dễ bị kẻ địch cắt đứt.
Cho nên, Tôn Vũ mới nhắc nhở ''bên ta phải cẩn thận bảo vệ nó'', nhấn
mạnh khi tác chiến ở vùng đất này, quân đội phải tăng cường việc phòng
thủ.
Cù địa - Khu vực ranh giới giữa nhiều nước với hệ thống giao thông
phát triển. Với khu vực này, một nước nào tấn công, thường thường ảnh
hưởng đến các quốc gia khác. Hoặc giả, có thể lợi dụng được quốc gia
khác. Bởi vậy phải tìm cách tranh thủ các quốc gia khác, tăng cường thực
lực bên mình. Tôn Vũ nêu bật công việc kết thân với các chư hầu, không
phải chỉ tiến hành khi chiến tranh nguy cấp. Điều chủ yếu là phải có chính
sách láng giềng hữu hảo lúc thời bình, bang giao gắn bó.
Trọng địa - Khu vực nằm sâu trong nội địa của kẻ thù, rời xa thành phố
và ấp trại của bên ta, được gọi bằng trọng địa. Tôn Vũ quan niệm: trong
việc tác chiến, ''trọng địa thì giành lấy'', ''trọng địa giúp bên ta vận chuyển
đều đặn lương thực'' (thiên cửu địa). Quân đội tiến sâu vào khu tung thâm
của địch, đường giao thông giữa hậu phương và mặt trận kéo dài ra, còn
luôn bị kẻ thù đánh phá, thường xảy ra tình trạng giao thông gián đoạn.
Thành thử có một số vật tư chiến tranh, nhất là lương thực, cần phải cướp
tại chỗ để bảo đảm cho cuộc sống của quân đội ta, là hiện tượng bình
thường.
Tỵ địa - Khu vực núi non hiểm trở và ao hồ được gọi là tỵ địa. Đặc điểm
của tỵ địa là đi lại khó khăn. Vì thế nhắc nhở ''tỵ địa thì bước qua'', nghĩa là
quân sĩ khi tác chiến ở khu vực này cần nhanh chóng xa rời nó, không nên ở
lại lâu.
Vi địa - Đường tiến chật hẹp, đường thoái xa xăm, khu vực tác chiến này
được gọi là vi địa. Tôn Vũ cảnh báo: ''vi địa thì phải tìm mưu kế''; Quân đội