BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 109

Toàn ngập ngừng liếc nhìn cánh hoa trên tay cô:
- Ân thích hoa này lắm à?
Cô cười:
- Cũng tùy lúc thôi.
Cô hơi lạ nhìn qua anh chàng:
- À nè, sao anh lại bỏ anh Văn trong đó mà ra đây? Bộ anh thích nói
chuyện với tôi lắm sao? Tôi nói chuyện cà giựt như vậy anh không oải à?
Toàn cười khoe hàm răng đều đặn:
- Tôi biết Ân thích đùa thôi, nói chuyện như vậy cũng ngộ, mà nói chuyện
bình thường như bây giờ cũng vui.
Thiên Ân lõ mắt nhìn anh chàng lần nữa. Ý ẹ! Chuyện gì nữa đây, chẳng lẽ
mình có người ái mộ dữ vậy? Chỉ trong lần gặp đầu tiên?
Đi vòng qua đầu kia của xích đu, Toàn ngồi xuống và hắng giọng:
- Ân... quen anh Văn lâu chưa?
Thiên Ân thờ ơ đáp:
- Mới đây thôi. Có chuyện gì à?
- À không. Tôi nghe nói về Ân mà chưa có dịp gặp, hôm nay mới gặp,
không ngờ... Ân trẻ như vậy.
Thiên Ân ậm ừ không đáp, anh chàng lại lên tiếng rào đón:
- Khi nãy tôi gọi chị nghe khách sáo và cứng nhắc quá, bây giờ tôi gọi tên,
Ân không phiền chứ?
Cô nhún vai:
- Anh gọi sao cũng được, vì dù gì anh cũng hơn tôi vài tuổi mà.
Toàn có vẻ hài lòng. Anh tằng hắng:
- Tôi mới ra trường, làm việc ở công ty của gia đình. Ba tôi làm giám đốc,
tôi phụ tá cho ba. Công việc bận rộn ghê lắm.
- Vậy à! - Thiên Ân ậm ừ, không hiểu anh chàng muốn ngụ ý những gì khi
dài dòng tự giới thiệu như thế.
Toàn cao hứng nói tiếp:
- Nghe tin anh Văn bị tai nạn, tôi muốn về thăm nhưng tiếc là ngay lúc ba
tôi đi công tác nước ngoài làm tôi phải cáng đáng mọi việc. Hôm qua ba tôi
về, mới rảnh được một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.