BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 110

Thiên Ân thầm buồn cười vì ngoài những câu đệm thờ ơ học được từ Văn,
cô không biết nói gì thêm để tiếp chuyện với cái anh chàng bảnh bao nhưng
nói chuyện không hấp dẫn này, chẳng lẽ lại dở giọng cà tửng tiếp?
Toàn không nhận ra vẻ ngán ngẩm của cô, anh chàng vẫn thao thao:
- Nghe nói anh Văn bị chấn thương não bộ nên mất trí, tôi cứ tưởng ảnh sẽ
khác, không ngờ khi nãy nói chuyện với ảnh cứ hệt như trước đây. - Toàn
chắc lưỡi - Con người cũng lạ Ân nhỉ, trí nhớ bị quên đôi chút thôi chứ bản
tính thì không thay đổi được bao nhiêu.
- Cái gì không khác? - Cô lơ đãng hỏi.
- Thì tính tình đó. Không khác gì lắm so với trước đây.
Câu nói của Toàn làm Thiên Ân tò mò, cô vội hỏi tới:
- Vậy trước đây anh Văn tính tình ra sao?
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Toàn, cô vội giải thích:
- Tôi và anh Văn quen nhau chưa lâu, vả lại... không thường gặp mặt nên
nói thật tôi cũng không hiểu hết về ảnh.
Như hiểu ra, Toàn gật gù:
- Ừ, cũng phải. Không chừng với bạn gái mới quen, ảnh không dễ lộ bản
tính thường ngày của mình.
Thiên Ân cười:
- Chắc vậy. Tôi cũng muốn biết thêm về ảnh, anh có thể nói cho tôi biết
trước đây ảnh ra sao không?
Toàn nhìn cô gái rồi gãi ót như có chút phân vân ngập ngừng:
- Thật ra tôi với anh Văn là anh em họ, bây giờ mà... kể xấu về ảnh thì
không tốt lắm.
Thiên Ân nhướng mày bất đồng:
- Ý anh là tính anh Văn xấu lắm sao?
Nhận ra mình lại nói hớ, Toàn vội xua tay cải chính:
- À không, anh Văn không hẳn là không tốt chỉ có điều...
- Có điều gì?
- Có điều ảnh hơi đào hoa quá thôi.
- Đào hoa? ! - Thiên Ân cảm thấy thú vị, mắt cô chớp lia - Ảnh nhiều bồ
lắm à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.