BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 112

Toàn trố mắt gật đầu lia lịa:
- Đúng, đúng rồi. Ân nói không sai chút nào. Sao Ân biết hay vậy?
Thiên Ân cười hì hì:
- Thì chính Ân cũng bị ngọng với cách nói chuyện của ảnh mà. Mỗi lần nói
chuyện với ảnh xong thật tức chết đi được. Nhiều chuyện định bụng là
không thèm nói cho ảnh biết, vậy mà gặp ảnh rồi nói tới nói lui lại tự mình
khai ra luôn. Có tức không?
Toàn nhìn cô lạ lùng:
- Tức ảnh như vậy mà sao Ân lại chịu... kết thân với ảnh?
Đang đắc ý vì kể xấu được Văn, Thiên Ân chơt. ngớ ra:
- Ờ thì... Chà, chuyện này anh Toàn không hiểu đâu.
Toàn nhìn cô đầy vẻ phân vân và nghi hoặc, anh dò hỏi:
- Ân... có điều khó nói ra à?
Khó nói cái gì nhỉ? Chẳng hiểu ẩn ý của anh chàng là gì, vả lại cũng nhớ ra
mình đã tiếp chuyện anh chàng khá lâu rồi, Thiên Ân bèn liếc vội xuống
chiếc đồng hồ ở cổ tay và cắt ngang cuộc nói chuyện:
- Đến giờ cơm rồi, để tôi vào phụ dì Lương một tay. Xin lỗi anh Toàn nhé.
Thế là cắt được cuộc nói chuyện dai dẳng dài dòng. Bữa cơm trưa hôm ấy
có thêm đứa cháu nội, ông có vẻ vui hơn ngày thường. Ông khi chai rượu
Toàn đem về rồi bảo cô Liên đem ba ly nhỏ để Toàn và Văn cùng uống với
ông.
Che tay lên miệng ly trước mặt mình, Văn cười từ chối:
- Chắc con không uống được đâu ông ạ. Ông khỏi rót cho con.
Ông trợn mắt:
- Sao lại không được. Uống rượu tây thì giỏi mà chê rượu thuốc của ông
sao hả?
Câu nói của ông làm Thiên Ân nhớ lại những chai rượu nho nhỏ đầy trong
ngăn xe Văn. Thì ra anh cũng là người thích uống rượu. Nhưng thật tình mà
nói, cái đêm mưa gió kinh hồn kia, nhờ một trong những chai đó mà cô mới
đỡ chết lạnh.
Ông hắng giọng:
- Bỏ tay ra coi, cái thằng này. Cái thứ nhân sâm tửu này chú Ba mày phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.