BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 14

Văn cười, ngất lời:
- Nhưng đây không phải là chuyện hướng dẫn du lịch hay mua bán hàng
bông. Tôi nói thật đó, cô không giúp gì được đâu.
Cô gái nhìn anh, vẻ như nửa không tin lời anh nói, nửa lại đầy thất vọng.
Ánh mắt ấy làm Văn hơi mềm lòng.
Im lặng một chút, anh hắng giọng hỏi nhỏ:
- Đang thất nghiệp à ??
Cô gái cúi mặt gật đầu. Đôi vai dường như thu lại trông thật tội nghiệp.
Văn lắc nhẹ đầu:
- Tôi...nếu tôi có dịp, cũng muốn giúp cô, nhưng thật tình là chuyện mua
bán của tôi không dính gì đến hàng bông, nhà vườn gì cả, nó phức tạp và
rắc rối hơn nhiều.
Cô nhỏ ngồi yên, hai tay vẫn ủ lấy ly sữa. Văn nhìn cô rồi dịu dàng như
khuyên bảo:
- Tôi đoán là cô chỉ chừng mười mấy tuổi thôi. Cuộc sống xã hội bên ngoài
không đơn giản, cô nên trở về nhà mình là tốt hơn cả. Làm thân con gái mà
một mình kiếm sống ở nơi xa lạ như vậy không hay lắm đâu.
Cô gái ngẩng đầu nhìn anh trân trân như ngạc nhiên. Anh chắt lưỡi:
- Tôi nói thật đó. Cô còn trẻ lắm, lang thang kiểu ấy không tốt, nên về nhà
đi, buồn bực gì cũng đâu có đáng để cô phải sống lang thang như vậy.
Cô lắc đầu thở dài:
- Anh nói như dễ lắm vậy.
- Sao lại không được, miễn cô có ý quay về là được rồi. Người thân lúc nào
mà không lo lắng thương yêu mình, về xin lỗi một tiếng là xong thôi mà.
Cô gái nhăn mặt định nói câu gì đó nhưng rồi nghĩ sao lại làm thinh. Văn
lại đốt một điếu thuốc. Khói thuốc vờn bay làm không gian như lãng đãng,
bâng khuâng. Từ gian loa nhỏ gắn trên cao, một giọng nam trầm trầm bài
"Một cõi đi về", nghe lòng buồn man mác.
Cô gái trẻ ngồi lặng người như chìm đắm vào khúc hát. Thân phận một con
người thật bấp bênh trong thế giới bao la này. Cô chỉ mới mười tám, chỉ
mấy tháng bươn chải với đời, nhưng sao đã thấy mỏi mệt và hoang mang
quá. Cuộc đời dài lê thê trước mặt làm sao cho cô đi hết đoạn đường chông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.