BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 142

khi biết cô có khiếu vẽ và là tác giả bức chân dung mình ngồi đánh cờ, nội
càng đắc ý hơn với đấu thủ chơi cờ kiêm "cô cháu gái" của mình. Bây giờ
thì cả anh lẫn cô chẳng ai nhắc đến chuyện đi ở gì nữa. Chỉ mới hai tháng,
cô trong nhà anh thân thuộc và gắn bó như chuyện tất nhiên phải vậy.
Thiên Ân quả là cô gái nhỏ dễ thương và lanh lợi, không chỉ nội, cô Liên,
dì Lương mà ngay cả Toàn cũng bị cô thu hút đến nỗi kiếm cớ về thăm ông
hoài. Tiếng chuông điện thoại chợt reo làm gián đoạn những suy nghĩ vơ
vẩn của Văn. Không để ý đến mẩu giấy chặn dưới khuôn thủy tinh nữa, anh
nhấc máy. Đó là một trong những bạn làm ăn của anh, những thông tin mà
anh bạn cung cấp về một vài công ty có uy tín nhưng đang làm ăn thất bạn
và thua lỗ làm Văn lập tức bị cuốn vào công việc.
Mãi đến khi có tiếng gõ cửa và Thiên Ân lách mình vào phòng, anh mới
ngẩng lên phát hiện đã quá trưa. Anh cười, hỏi gọn lỏn một câu không đầu
không đuôi:
- Mấy bàn tất cả?
Tỉnh bơ như biết anh đang muốn hỏi cái gì, cô đáp ngay:
- Sáu.
- Em thua hai, phải không?
Cô tròn mắt nhìn anh:
- Sao anh biết?
Ngả lưng vào ghế, Văn mỉm cười không đáp. Anh có cảm giác mình đã
hiểu cô khá nhiều, hiểu đến nỗi có thể đoán được tỉ số chung cuộc của
những ván cờ. Thiên Ân đến ngồi trên cái ghế bành lắc lư trong phòng:
- Sao anh Văn không xuống ăn cơm? Dì Lương nói hồi nãy có lên gọi anh,
nhưng anh không chịu xuống.
Văn cười:
- Hồi nãy anh đang bận bù đầu với công việc.
- Còn bây giờ?
Anh nheo mắt nhìn cô:
- Bây giờ có mặt Ân quả thật anh mới phát hiện bụng đói dữ dội.
Thiên Ân thích chí cười trêu anh:
- Nhưng đã hết cơm. Hôm nay dì Lương cho ăn cơm tấm ngon quá trời, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.