BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 58

- Em biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không?
Hơi ngớ ra với câu hỏi vô duyên ấy, cô máy móc đáp:
- Biết chứ. Giấy tờ của anh ghi anh hai mươi tám tuổi.
Văn không hỏi nữa mà chỉ cười. Cái cười chế giễu của anh làm cô càng khó
hiểu hơn. Văn nhếch môi:
- Có gì đâu. Tôi đang khâm phục con người của tôi trước đây, có thể quen
biết và yêu thương một cô gái quá trẻ, thua mình đến mười tuổi. May mà
em đã qua tuổi mười tám được hai tháng rồi, nếu không có lẽ tôi còn phải
lo cuống lên vì mình đã dám rủ rê một cô bé tuổi vị thành niên đi du hí đến
mấy ngày ở Đà Lạt.
Thiên Ân sững người kêu lên:
- Ê! Xin ngừng ngay những câu hỏi mỉa mai lãng xẹt của anh. Anh đang
nói lung tung gì vậy? Sao anh xúc phạm tôi?
Mắt vẫn chăm chú quan sát cô, Văn nhún vai:
- Tôi chỉ đang nói sự thật thôi. Em không biết tôi ngỡ ngàng như thế nào
khi mọi người đưa cô gái trẻ măng đến giới thiệu là bạn gái của mình.
Thiên Ân bối rối kêu lên:
- Nhưng ai là bạn gái của anh hồi nào? Tôi... còn nhỏ như vậy làm sao là
bạn gái của anh được.
Câu nói của cô không làm Văn bất ngờ. Anh nheo mắt giọng hòa hoãn hơn:
- Em nói... không phải à? Mọi người nói cho tôi nghe rằng em là bạn gái
của tôi mà?
- Nhưng... thực ra không phải như vậy. Là họ tưởng vậy thôi.
Nét mặt Văn trở nên nghiêm túc:
- Vậy là sao?
Cô ngập ngừng giải thích:
- Tôi... Hôm trước vì nhà anh đông người quá, mà ai cũng cứ đinh ninh
rằng tôi là bạn gái của anh nên khi họ đẩy tôi ra để anh nhận diện, tôi...
không tiện phân trần. Tại họ... tưởng vậy thôi chứ không phải tôi mạo nhận
đâu. Anh đừng hiểu lầm. Tôi không có ý gạt ai.
Tràng phân bua của cô làm Văn sốt ruột:
- Em nói gì vậy? Tôi chưa hiểu rõ.Vậy thật ra em là gì của tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.