BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 79

bạn trai chỉ mới quen vỏn vẹn có mấy lần. Vai trò này xem ra không dễ
đóng. Bà Liên xuề xòa, ông nội Văn nghiêm nghị nhưng cũng khoan hoà.
Duy nghĩ đến ánh mắt lạnh lẽo, khó chịu của bà Trinh là cô muốn rùng
mình.
Như hiểu nỗi lo của Thiên Ân, Văn hắng giọng trấn an:
- Đừng lo, mình là đồng minh mà, có gì rắc rối xảy ra tôi sẽ đỡ cho em.
Thiên Ân nhìn anh rồi chợt cười:
- Nếu anh nghĩ vậy là tốt nhất thì... cũng được. Nhưng nhắm thử xạo được
trong bao lâu đây. Cuối tuần này là ngày thọ của nội anh rồi đó, rủi bạn gái
thật sự của anh lò mò đến thì sao, lúc đó anh khó phân trần, và tôi thì lộ tẩy.
Văn cười lắc đầu:
- Tôi nghĩ chắc trước khi bị tai nạn, tôi không có bạn gái thân đâu. Vì nếu
có, sao cả tuần nay tôi bị tai nạn, không có ai gọi điện hoặc đến thăm tôi gì
hết vậy?
Thiên Ân bĩu môi cười ruồi:
- Cái này tôi không biết à. Không chừng không phải là một cô mà có ngày
đẹp trời nào đó tới hai ba cô kéo lại thăm bệnh anh, đến chừng đó chẳng
những anh mệt mà tôi cũng mệt nữa. Hứa trước với tôi đi, nếu có khai thật
ra thì anh phải nhận là chính anh xúi tôi đó, không thôi tôi bị ghen oan.
Văn bật cười:
- Làm gì khẩn trương vậy. Đã nói mình là đồng minh rồi mà. Chuyện đó
gác qua một bên đi. Chừng nào xảy ra thì mình cùng ứng phó.
Thấy anh che miệng ngáp dài một cái, cô đứng dậy:
- Anh lại buồn ngủ rồi đó, thôi tôi về phòng để anh nghỉ sớm.
Văn phàn nàn:
- Bác sĩ cứ cho tôi uống thuốc giảm đau. Uống vào lần nào cũng buồn ngủ,
bực mình quá.
Thiên Ân cười:
- Hôm trước thì anh than nhức đầu, giờ uống thuốc chưa hết liều lượng lại
phàn nàn bực bội. Không biết trước và sau tai nạn, lúc nào anh khó tính
hơn.
Đứng dậy cầm khay thuốc, cô nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.