tĩnh và chăm chú quan sát xung quanh để tìm những giấu hiệu báo động.
Nhưng tất cả im ắng, ngôi nhà đang chìm trong giấc ngủ.
Có rất nhiều cửa sổ trên tầng lầu. Chọn cái nào đây? Nếu có George,
hắn sẽ cùng George tính toán. Hắn đặt tay lên một hòn gạch như thể là dò
xét những tín hiệu phát ra từ đó. Hắn lia mắt vào ô cửa sổ gần nhất và nhận
ra một căn bếp rộng lớn với ánh sáng lờ mờ. Nó giống như phòng điều
khiển của con tàu du lịch Enterprise. Ánh sáng yếu ớt ban đêm làm cho
chiếc lò sưởi mờ ảo lẫn vào những vật liệu gạch lát và formica. Blaze xoa
lòng bàn tay vào môi. Hắn quay lại với lấy cái thang như để xoa đi cái cảm
giác do dự. Hắn vốn là người không quyết đoán trong tất cả mọi hành động
dù là đơn giản nhất.
“Đời là vậy đó!” Một giọng nói khẽ rít lên từ trong sâu thẳm những
suy nghĩ của Blaze. “Và vì nó mà người ta bắt mày ôm một đống bom. Vẫn
còn đủ thời gian để thay đổi đó! Sao nhỉ, mày có thể dừng lại và quay về
mà!”
“Blaze!”
Hắn gần như phát khóc vì những sự lựa chọn, hoặc hành động hoặc
không, hoặc bắt đầu từ cửa sổ này, hoặc bắt đầu từ chỗ khác. Làm thế nào
đây?