BLAZE - Trang 94

nhút nhát và rất sợ bị động vào. Chúng có thể tấn công người, sủa và gầm

gừ, chỉ là để đuổi người đi và tiếp cận từ một hướng khác. Có khi chúng lao

đến từ phía sau người, và có thể cắn cả vào bắp chân hay mông, rồi biến

mất. Đến giờ ăn, tiếng chúng sủa ầm ĩ nghe mà phát khiếp. Ông Hubert

Bowie không để ý tới chúng. Bà Bowie là người duy nhất chúng đến gần.

Bà nựng chúng bằng cái giọng khàn khàn. Khi đến chỗ lũ chó, bà luôn mặc

cái áo khoác đỏ, mái tóc màu hung xõa lên trên áo.

Nhà Bowie rất ít bán chó to, nhưng chó con vào mùa xuân có thể

bán được tới hai trăm đô la mỗi con. Bà Bowie nhấn mạnh với Blaze về

tầm quan trọng của việc chăm sóc lũ chó – của việc cho chúng ăn cái mà bà

gọi là “hỗn hợp hoàn hảo.” Tuy vậy bà chưa bao giờ cho chúng ăn, và thứ

mà Blaze cho vào máng ăn của chúng là đồ hạ giá mua từ cửa hàng thức ăn

ở Falmouth. Loại đồ ăn này có tên là Giá dành cho Chó. Ông Hubert Bowie

thỉnh thoảng gọi là đồ ăn rẻ tiền hay Rầm chó. Nhưng không khi nào ông

nói thế khi có bà vợ ở đó.

Lũ chó cũng biết rằng Blaze không ưa chúng, rằng nó sợ chúng, và

càng ngày chúng càng hay gây gổ với nó. Khi trời trở lạnh, thỉnh thoảng

chúng lại nhảy bổ vào cắn nó từ phía trước. Thỉnh thoảng nửa đêm nó lại

choàng tỉnh khỏi một giấc mơ thấy lũ chó hè nhau vật nó ra ăn thịt. Sau

những giấc mơ như vậy nó nằm trên giường, thở phù phù những làn hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.