BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 100

Lan hỏi:

- Hôm qua Thập tam đệ đưa em đi đâu thế?

Nhược Hi ngớ người, buột miệng:

- Sao chị biết?

- Nguyên một người lớn tướng như thế biến mất, bảo sao chị không biết

cho được?

Nhược Hi nghĩ ra, phải rồi, hỏi tên gác cửa là rõ ngay thôi. Có điều đi

đâu làm gì, thực không biết nên đáp thế nào cho thuận. Nhớ lại tình cảnh
phi lý tối qua, bất giác cô thấy nực cười. Hồi còn trẻ, đọc truyện chưởng,
Tiểu Văn thường tưởng tượng mình cưỡi chung ngựa với một hiệp khách
tuấn tú, võ công cao cường, thả nước kiệu trên thảo nguyên xanh tươi,
chàng sẽ đắm đuối ngắm mình, và mình e ấp nhìn lại chàng. Thật không
ngờ hôm qua giấc mộng đẹp ấy đã trở thành hiện thực, đúng là cưỡi chung
một ngựa, nhưng những tình tiết còn lại thì hoàn toàn khác. Nhược Hi càng
nghĩ càng thấy vô lý đến hài hước, hài hước đến mức chỉ muốn phá lên
cười, nhưng cô buộc lòng nén lại, vì vẻ mặt Nhược Lan không lấy gì làm dễ
coi.

Ngó bộ dạng kiềm chế khổ sở của Nhược Hi, cuối cùng Nhược Lan cất

tiếng, giọng trách móc bực bội:

- Đừng nhịn nữa, cười đi! Cười cho đã rồi trả lời!

Nhược Hi liền cười ha hả. Đang lúc thoải mái, cảm thấy có hai luồng mắt

lạnh lẽo phóng thẳng vào mình, cô giật thót, vội nín lại, nghiêm túc nhìn
Bát a ca. Chàng nhích mép, nhưng mắt pha lẫn vài tia băng giá, khiến
Nhược Hi phát rùng cả mình. Cô không cười nữa, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Bấy giờ Nhược Lan mới giục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.