BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 150

Vương Hỉ đáp:

- Sư phụ tôi gọi chị sang.

Nhược Hi vội buông sách, đến trước gương chải qua tóc, chỉnh trang y

phục, thổi tắt đèn rồi kéo cửa bước ra.

Thấy nàng, Vương Hỉ cúi mình vẩy tay chào, đoạn vừa quay đi vừa bảo:

- Vạn tuế gia cứ mải bận bịu với cái gì đấy mà người Tây dương dạy cho,

đã mấy lần sư phụ tôi ướm hỏi bảo dọn cơm, Vạn tuế gia chỉ ừ hữ, nhưng
chẳng chịu đứng lên. Giờ đã muộn rồi, sư phụ tôi nói mời chị sang nghĩ
cách.

Nhược Hi cười nụ, đúng là “tháo vát thì lắm nhọc nhằn”. Còn nhớ hồi

vào cung được hơn nửa năm, một tối nàng trực trong phòng ấm, Khang Hy
thì phê duyệt tấu chương đến tận nửa đêm. Trước đây chưa bao giờ ông làm
việc khuya khoắt đến vậy, nhưng dạo ấy ba bốn ngày liền ông đều thức đêm
giải quyết giấy tờ, thái giám hầu cận là Lý Đức Toàn vừa lo cho sức khỏe
chủ nhân, lại vừa không dám lên tiếng can ngăn, đứng hầu bên cạnh mà
mặt mày nhăn nhó.

Lúc ấy Nhược Hi cũng rất bỡ ngỡ, thầm thừa nhận muốn làm một vị vua

sáng ngàn đời kể cũng vất vả thật, nàng len lén quan sát Khang Hy. Đã quá
ngũ tuần, mấy đêm liền đều ngủ muộn, sáng ra còn dậy thật sớm lên triều,
khuôn mặt ông không giấu được vẻ mệt mỏi. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến
hay thế nào, lúc ấy mắt cay cay, nàng bỗng nhớ lại cảnh cha mình, một giáo
viên lớp Mười hai, thường phải chấm bài soạn giáo án đến tận đêm khuya.
Nhiều khi mẹ lo lắng quá, bèn tắt luôn đèn, buộc cha phải đi ngủ. Khang
Hy thì chắc chẳng có người vợ nào như vậy.

Vẩn vơ nghĩ ngợi mãi, tự dưng không hiểu tại sao đầu óc mơ màng, nàng

buột miệng giục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.