BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 186

Nhược Hi nghe vậy, thầm nghĩ cũng phải. Đám người Mông, Mãn này là

dân tộc sống trên lưng ngựa, chưa chập chững đi đã theo cha lên yên rồi.
Nàng mỉm cười thở dài, không cự cãi.

Đắn đo chốc lát, Thập tam bảo:

- Giờ ta đói bụng, phải về ăn cơm. Nhưng tối thì rảnh rỗi đấy, nếu cô thu

xếp được, ta có thể huấn luyện cho.

Nhược Hi mừng quá, vỗ hai tay vào nhau định reo “Được”, nhưng không

ngờ vừa lỏng dây cương, con ngựa đã chồm lên tại chỗ. Nàng kinh hoàng
nhắm mắt rú lên, đến khi cảm thấy nó đứng yên mới mở mắt, ra là Thập
tam đã ghìm cương lại giúp nàng. Gã đưa dây trả Nhược Hi, vừa ngắm
nàng vừa thở dài bảo Tứ a ca:

- Xem ra trọng trách của em sẽ rất gian nan đây!

Tứ a ca nhếch mép, cười nửa miệng, liếc mắt về phía Nhược Hi, không

nói năng gì, lại nhìn Thập tam ra chiều thông cảm.

Buổi tối, Nhược Hi ăn qua loa vài miếng, nhanh nhảu súc miệng, dặn dò

Vân Hương Ngọc Đàn đôi ba câu rồi hấp tấp chạy ra địa điểm đã hẹn. Tới
nơi, thấy vắng ngắt không một bóng người, nàng ngạc nhiên nhận ra vì
mình khẩn trương thành thử lại đến sớm quá, bèn trải áo choàng xuống bãi
cỏ, nằm dài nhìn trời sao, kiên nhẫn đợi.

Đương lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đang cúi nhìn, Nhược

Hi choàng tỉnh thì trông thấy Tứ a ca, bèn nhặt áo choàng đứng phắt dậy,
vừa thỉnh an vừa bất giác đưa mắt ngó quanh. Tứ a ca bảo:

- Thái tử gia có việc giữ Thập tam đệ lại. Thập tam bèn nhờ ta ra thay.

Nhược Hi vội thưa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.