BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 190

Nhược Hi vẫn mím chặt môi không đón nhận, chàng bèn nhấc đầu ra.
Nhược Hi vung tay tát, kiểu như mấy cô gái bị người ta giở trò vẫn thường
làm trên vô tuyến, đáng tiếc Tứ a ca không phải Minh Ngọc cách cách,
chàng nắm chặt tay Nhược Hi bẻ quặt ra sau lưng, đôi mắt ánh lên chế giễu,
làn môi mơn trớn trên mặt nàng:

- Em mất công mất sức vì ta bấy nhiêu năm, quyến rũ được ta xong, giờ

lại giở trò “muốn bắt nên thả” à? – Bờ môi lành lạnh kéo một đường dài từ
má Nhược Hi xuống – Chúc mừng em, mưu kế thành công rồi đấy!

Nhược Hi trừng mắt, toan phản bác, nhưng nhất thời trăm tơ ngàn mối

không hiểu từ đâu trào lên ngập lòng, rốt cuộc chỉ thét được: “Buông tôi
ra!” Tứ a ca ngả người tới trước, miệng dịu dàng vờn giỡn bên tai nàng, lào
khào:

- Nếu em muốn theo ta, ta sẽ hỏi Hoàng a ma để xin em về.

Nhược Hi cảm thấy toàn thân bải hoải, tứ chi mềm nhũn, thân thể nóng

rực lên mà trái tim thì lạnh buốt đi, bèn gắng hít thật sâu, tự trấn tĩnh rồi bật
cười khẽ. Nghe Nhược Hi cười, Tứ a ca chững lại. Nhược Hi xoay đầu
sang, áp miệng vào tai chàng, phà nhẹ một hơi và thì thào:

- Tứ gia không mang thê thiếp theo nên đang cần giải tỏa phải không? –

Tứ a ca cứng người. Nhược Hi ngừng một chốc, rồi cười nho nhỏ –Tứ gia
đã muốn cưỡng ép, nô tỳ cũng chẳng có tư cách gì mà phản đối. Tứ gia
thích hoan lạc ngay chỗ đồng không mông quạnh này, thì cũng tùy ý Tứ
gia.

Nhược Hi dứt lời, Tứ a ca từ từ đứng thẳng người dậy, chằm chằm nhìn

nàng. Cô gái vẫn cười nhạt, cằm hơi hếch lên, mắt liếc xéo chàng, ra chiều
thích-làm-sao-thì-làm. Một nụ cười dần giãn ra trên mặt Tứ a ca, toàn thân
Nhược Hi căng lên cảnh báo, điệu cười nhạt cũng đông cứng lại. Tứ a ca
vừa cười vừa hạ thấp đầu xuống, một lần nữa áp miệng lên môi nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.