BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 227

Nhược Hi suy nghĩ rất lung, hôm ấy Lý Đức Toàn cho nàng vào nhà,

chẳng lẽ không ngờ sẽ có người đến dò la ở chỗ nàng? Đáp án thật quá rõ
ràng, hắn lường trước hết, bởi vậy mới bảo nàng đợi ở ngoài, để ai muốn
thám thính cũng chẳng sao cả. Ngoài ra, đây cũng có thể là một bài thử
thách của hắn, nếu Nhược Hi là tay trong của các a ca thì nhất định sẽ tìm
cách nghe trộm cuộc nói chuyện quan trọng giữa hoàng thượng và thái tử.
Nhưng lúc ấy nàng đứng gần cửa, hoàn toàn không xê dịch khỏi vị trí, lại
còn vơ vẩn nghĩ đâu đâu. Nếu Lý Đức Toàn cố ý thử thách, thái độ đó của
Nhược Hi hẳn đã lọt vào cặp mắt tinh ranh của hắn, và hắn cũng chắc chắn
được là không làm gì có khả năng tin tức rò rỉ từ nàng. Suy xét đến đây,
Nhược Hi bỗng thấy run sợ, nếu lúc ấy nàng nảy thói tò mò bất chợt mà
nghĩ cách nghe trộm, chỉ e…

Nhưng bây giờ không phải lúc phân tích Lý Đức Toàn. Nhược Hi mau

chóng lấy lại tự chủ, trước mắt còn phải vượt qua cửa ải Tứ a ca này. Hiển
nhiên chàng đã dự định moi ít nhiều thông tin từ miệng nàng. Không phải
là không thể cự tuyệt, nhưng chàng là Tứ a ca, là Ung Chính tương lai,
nàng có nên gây mâu thuẫn với chàng vì việc này không? Nếu có thì bao
nhiêu nhìn trước ngó sau trước giờ biến thành công cốc à?

Tính toán đâu đấy, Nhược Hi ngẩng lên, mỉm cười với Tứ a ca:

- Lúc ấy nô tỳ ở ngoài, chỉ nghe loáng thoáng tiếng khóc của Nhị a ca mà

thôi.

Dứt lời, nàng cúi mình xin lui. Tứ a ca hỏi, giọng vẫn đều đều:

- Với anh rể cô, cô cũng nói thế à?

Cái dáng đương cúi của Nhược Hi cứng lại, nàng từ từ đứng thẳng dậy,

tươi cười đáp:

- Vâng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.