BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 225

- Có lẽ lúc ấy ta hiểu lầm ý cô.

Nhược Hi vội gật đầu lia, thầm nhủ, hiểu ra thì tốt, hiểu ra thì tốt rồi!

Nàng chưa kịp bình tâm, lại thấy Tứ a ca vừa nhìn mình vừa mỉm cười uể
oải, tức thì gai ốc sởn hết cả lên, châu thân ớn lạnh. Quả nhiên, chàng tủm
tỉm tiếp:

- Nhưng ta không hối hận vì đã hôn cô.

Tim đập điên cuồng, Nhược Hi cố trấn tĩnh, gắng đoán xem ý chàng ra

sao hầu nghĩ cách ứng phó. Đúng lúc ấy, Tứ a ca đưa tay lên cổ nàng, khẽ
khều áo ra, nhòm vào trong. Những ngón tay băng giá sượt qua da khiến
Nhược Hi lạnh toát người. Một cử chỉ khinh mạn như thế mà Tứ a ca thực
hiện với vẻ rất thẳng thắn, ung dung, như thể đấy là một hành động hết sức
đương nhiên giữa hai người bọn họ vậy. Nhược Hi nổi giận, chẳng buồn
câu nệ chuyện người này sẽ là Ung Chính tương lai nữa, nàng vung tay hất
mạnh tay chàng.

Tứ a ca không lấy làm phật ý, bị hất tay ra thì thu tay về, lui lại mấy

bước, giọng đều đều:

- Sao không đeo?

Nhược Hi ngẩn người, rồi hiểu ngay, chàng đang hỏi vì sao nàng không

đeo chuỗi dây chàng tặng, bèn ương ngạnh đáp:

- Đang để ở nhà. Lần sau Tứ gia vào cung, nô tỳ sẽ gửi trả.

Tứ a ca nhìn Nhược Hi một lúc lâu, mắt ánh lên lạnh lùng chế giễu.

Nhược Hi đã nổi cơn bướng, không buồn tính toán hậu quả nữa, cũng trừng
trừng nhìn lại. Tứ a ca bỗng nhếch mép cười:

- Đã nhận rồi thì lý nào mà trả!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.