BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 233

- Thế thôi!

Nhược Hi trầm tư chốc lát, rồi nghiêm nghị bảo Vương Hỉ:

- Cậu về thưa với an đạt, Nhược Hi không nói cảm ơn gì cả.

Vương Hỉ quay mình đi, sắp rời khỏi lại vòng lại:

- Tuy chị gái chị là trắc phúc tấn của Bát a ca, nhưng chị cũng đừng lo

quá! Vạn tuế gia coi trọng chị như vậy, nhất định không vì việc này mà bạc
đãi chị đâu.

Nhược Hi cảm kích nói:

- Cảm ơn cậu!

Bấy giờ gã thái giám mới đi hẳn.

Còn một mình ngồi lặng, Nhược Hi cảm thấy tim giật thon thót, không

có lấy một lúc bình tâm. Nàng cứ tự trấn an, còn may, còn may, chỉ bốn
mươi hèo, chỉ bốn mươi hèo mà thôi! Bát a ca cũng không hề hấn gì, chỉ
tạm thời bị giam, tạm thời thôi. Nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao nước mắt
nàng tuôn ròng ròng, không tài nào cầm lại được.

Nàng cứ tự nhủ mãi, mình biết kết quả, nhưng không biết quá trình, thì ra

để đến một kết quả đơn giản lại phải trải qua nhiều đau khổ thế này. Trước
mắt còn việc gì phát sinh nữa đây? Còn bao nhiêu biến cố nàng không nắm
được? Rốt cuộc phải xảy ra bao nhiêu vấn đề thái tử mới trở về vị trí? Nàng
khăng khăng không muốn nghĩ tiếp đến những sự biến mười mấy năm về
sau, ai ngờ nguyên việc hiện tại cũng đã đủ đớn đau. Mấy lần đứng dậy
định chạy ra khỏi nhà đi thăm chàng xem sao, nhưng bước tới cửa, lại biết
không thể nào gặp được, nàng giờ là người mà cửa cung cũng khó lòng
bước ra. Cảm thấy rối loạn buồn thương, mà không nghĩ được cách gì,
không làm được việc gì, chỉ đành ngồi lại ghế mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.