BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 276

Thấy Nhược Hi được chỉ dụ mà vẫn không đi lấy ngựa tập, Ngọc Đàn

thắc mắc hỏi:

- Chẳng phải chị rất thích cưỡi ngựa ư? Sao không học nữa?

Nhược Hi ngán ngẩm, nếu bảo binh sĩ hướng dẫn, thể nào hắn ta cũng lại

nựng nịu nàng như Nê Man, mục tiêu không phải dạy nàng cưỡi ngựa, mà
là nhất quyết tránh cho nàng mọi sự cố ngoài ý muốn. Như thế thà không
học còn hơn, trừ phi có người không câu nệ thân phận nàng, cứ thẳng thắn
dạy dỗ như Tứ a ca. Đang lan man hồi tưởng dáng vẻ chuyên chú nghiêm
túc của chàng khi dạy nàng cưỡi ngựa, Nhược Hi thốt giật mình, sao đầu óc
nàng lại nhớ mồn một nhất cử nhất động, không để sót lời nói việc làm nào
của chàng đến thế. Nàng cố nghĩ tới điều khác, gượng cười đáp:

- Hai hôm nay hơi mệt, nghỉ cho khỏe rồi học.

Chuyến này ít a ca tham dự, có hai người đi thì lại không hợp nhau, các

đại thần tùy tùng cũng hục hà hục hặc, phái trung gian thì càng không
muốn đứng ra làm bia, đành cứ ngập ngừng ở giữa, cẩn thận hành sự, chỉ sợ
dù chọc giận bên nào thì cuối cùng đều khó lòng gánh vác nổi hậu quả.
Thêm vào đó, người Mông Cổ đến bệ kiến, hễ gặp thái tử là đều tỏ vẻ
không vui. Trước mặt Khang Hy, bọn họ vẫn ra chiều hòa bình thân thiện,
nhưng không khí hết sức gượng gạo. Khang Hy nhận ra từ đầu song vờ như
không biết. Nhược Hi đánh giá, không tồi, tai bưng mắt lấp đúng là cách xử
sự thích hợp.

Một buổi chiều, Nhược Hi đang thư thả đi dạo thì trông thấy Mẫn Mẫn

cách cách, vẫn xinh đẹp như ngày nào. Nàng vội đứng dẹp sang lề đường
để cô đi qua, nhưng đến trước mặt Nhược Hi, Mẫn Mẫn lại dừng bước,
nhìn nàng bảo:

- Lần trước tôi có trông thấy chị!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.