BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 279

Nhược Hi nghĩ bụng, cô quận chúa này nói năng thẳng thắn quá. Có điều

trong cung toàn gặp những người khép nép e dè, hôm nay gặp được một
người thế này kể cũng thích thú, bởi vậy nàng không đáp, nhưng nhoẻn
cười.

Mẫn Mẫn chỉ dạy rất nhiệt tình, đáng tiếc con ngựa quá cao lớn, Nhược

Hi lần đầu cưỡi nó, lòng không khỏi sợ hãi, tim đập chân run. Mẫn Mẫn kè
theo bên cạnh, luôn miệng hướng dẫn, bảo Nhược Hi cứ bạo dạn mà cưỡi,
đừng sợ. Cô còn nói cưỡi ngựa thì phải ngã chứ, hồi nhỏ cô cũng từng ngã
rồi. Nhược Hi cảm thấy Mẫn Mẫn nói rất hợp lý, bèn ậm ừ hưởng ứng, tuy
vậy vẫn không thể toàn tâm toàn ý tuân theo, cứ níu chặt lấy dây cương,
giữ cho con ngựa đi bước nhỏ thôi.

Chợt Mẫn Mẫn cười vang: “Ngồi vững nhé!” Dứt lời, cô quất đét ngọn

roi vào mông con ngựa của Nhược Hi. Nhược Hi chưa hiểu đầu cua tai
nheo ra sao thì con ngựa đã lao vọt tới trước. Người bị giật nghiêng hẳn về
sau, nàng há miệng định thét lên thì Mẫn Mẫn đã cười vang nhắc với theo:

- Đừng sợ! Cứ ngồi cho vững.

Nhược Hi cảm thấy con ngựa phi mỗi lúc một nhanh, dây cương cũng đã

lỏng ra tự khi nào, nàng chỉ còn cách áp sát mình xuống lưng ngựa, hai tay
bấu chặt lấy lớp lông bờm hai bên cổ nó. Con ngựa bị đau, lại không có dây
cương kìm hãm, bèn nổi tính hung chạy lung tung, định hất người đang làm
mình đau xuống đất.

Nhược Hi không còn cả sức mà kêu, bèn nhắm nghiền mắt, ra sức giữ

không để mình bị ngã. Gió vù vù bên tai nàng, tiếng Mẫn Mẫn la thất
thanh.

Ngựa vừa chạy điên cuồng vừa gồng mình lên để hất Nhược Hi. Nàng

cảm thấy không trụ nổi nữa, lông bờm càng lúc càng trơn, tay cũng trượt
dần ra, thầm nghĩ, lẽ nào ta xuyên thời gian về thời xa xưa, mục đích là để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.