BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 282

- Chị vẫn ổn chứ?

Nhược Hi vội đáp:

- Không sao đâu.

Mẫn Mẫn đập lia lịa vào ngực:

- Sợ gần chết! Sao chị lại buông dây cương chứ?

Cảm thấy trong mình đã hơi có sức, Nhược Hi bèn đứng thẳng dậy.

Chàng cũng nới lỏng bàn tay đang đỡ nàng, lùi lại sau một bước, đứng
chếch đằng lưng. Cảm giác ấm áp yên bình tan biến. Nhược Hi thấy lòng
như mất mát.

Mẫn Mẫn ngó vẻ mặt nàng quái lạ, bèn thiết tha hỏi:

- Chị khó chịu ở đâu?

Nhược Hi lắc đầu, Mẫn Mẫn tủm tỉm liếc sang Bát a ca:

- Mẫn Mẫn còn chưa thỉnh an Bát Bối lặc gia.

- Miễn đi! – Bát a ca mỉm cười.

Mẫn Mẫn cũng cười, và không thỉnh an thật, lại tiếp:

- May sao gặp Bát gia, bằng không Mẫn Mẫn gây họa lớn rồi – Cô quay

sang Nhược Hi – Hôm nay chắc không học được nữa, để tôi đưa chị về.

Nhược Hi ngó quanh, cảm giác khu trại đã ở xa lắm. Nàng phát rầu lòng,

chẳng lẽ đi bộ? Nàng hết cả hơi sức rồi, mà tinh thần còn thảng thốt chưa
yên, không dám cưỡi ngựa nữa. Ngó vẻ mặt đăm chiêu của nàng, Mẫn Mẫn
đề xuất:

- Chị cưỡi chung một con với tôi vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.