BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 285

không đủ dũng khí nhìn trả lại, rồi lúng túng trước ánh mắt chàng, nàng
xoay phắt người chạy về phía trại. Ở đằng sau, Bát a ca vừa cười vừa dắt
ngựa đuổi theo. Chàng níu tay áo nàng, buộc nàng đi chậm. Tuy bước
thong thả hơn, nhưng Nhược Hi vẫn chong chong nhìn thẳng ra trước mặt.
Thấy nàng bồn chồn như vậy, Bát a ca bèn chuyển sang chuyện khác:

- Sao lại đi cùng Mẫn Mẫn cách cách?

Nhược Hi đáp:

- Tình cờ gặp. Cô ấy thấy em muốn học cưỡi ngựa, bèn tốt bụng chỉ dạy.

Nhưng thật sự cảm ơn anh, may mà gặp được anh.

- Lúc ấy vừa hay ta đi qua. Từ đằng xa nhác thấy người cưỡi ngựa giống

em quá, bèn tới gần xem. Thoạt đầu còn không định lại, mừng là đổi ý –
Ngừng một lát, chàng chậm rãi bảo – Lần sau mà còn muốn học cưỡi ngựa,
thì để ta dạy.

Dọc lối vào, hết người này đến người khác tới tấp thỉnh an, Bát a ca giao

ngựa cho binh sĩ gặp trên đường, dặn họ trả về tàu ngựa. Khi Nhược Hi cáo
từ, chàng cúi đầu ngẫm nghĩ một chốc rồi nhẹ nhàng bảo:

- Đi đi!

Nhược Hi vội vã quay về lán riêng.

Vào tới nơi, vẫn chưa trấn tĩnh được, nàng đổ ập xuống thảm lông cừu,

mắt nhắm nghiền, tim đau quặn. Phải, trong lòng nàng có chàng, nàng sắt
đá đâu mà không rung động trước những chăm chút của chàng suốt bốn
năm qua? Nhưng nàng không thể đối diện mối tình này được. Nàng có quá
nhiều sợ hãi, quá nhiều tính toán. Còn chàng, có quá nhiều tham vọng, quá
nhiều đàn bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.