BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 299

Hai người vừa đi vừa cười. Lâu lắm rồi Nhược Hi chưa nghe thấy cô gái

nào cười thành tiếng cả. Bản thân nàng cũng đã lâu chưa được cười thoải
mái thế này. Nữ nhi trong Tử Cấm thành, đến nói năng cũng phải khẽ
khàng nữa là. Nhược Hi bỗng thấy mến Mẫn Mẫn hơn. Thêm vào đó, việc
cô nảy sinh tình cảm với Thập tam chứng tỏ cô rất có mắt nhìn người,
Nhược Hi càng ngẫm càng thấy quý. Ngần ngừ một lát, cho rằng với tính
cách hào sảng này, chắc Mẫn Mẫn không để bụng, Nhược Hi bèn hỏi thẳng:

- Cô ưng Thập tam a ca phải không?

Nét cười ngưng lại trên mặt, Mẫn Mẫn sững sờ mất một lúc lâu:

- Lộ liễu thế sao?

Nhược Hi cười đáp:

- Lộ lắm!

Mẫn Mẫn yên lặng, bỗng lại nhoẻn cười rạng rỡ, khiến tinh tú trên thảo

nguyên như mờ hẳn đi. Cô đăm đăm dõi mắt ra xa:

- Đúng! Trong lòng tôi có Thập tam a ca.

Cô ngoảnh nhìn Nhược Hi, nàng đáp lại bằng một nụ cười khích lệ và tán

thưởng. Mẫn Mẫn quay mặt đi, chăm chú nhìn nơi xa xôi trong bóng đêm
bao la, khuôn mặt vương nét cười ưu tư ngọt ngào. Cô chậm rãi nói:

- Tôi chưa bao giờ nghe giọng hát nào đẹp đẽ đến thế. Chàng đứng đó,

nhìn tôi và hát. Trái tim tôi đập nhanh khôn tả. Tôi cũng chưa bao giờ gặp
ai có nụ cười giống thế, nửa cười, nửa không cười, tưởng chừng chẳng hề
bận tâm đến điều gì mà lại tỏa nhiệt sang người ta như một ngọn lửa.

Tâm trí như vẫn chìm đắm trong buổi tối ấy, buổi tối mà cô để lạc mất

trái tim, Mẫn Mẫn nín lặng hồi lâu mới ngoảnh lại nhìn Nhược Hi, nồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.