BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 355

Tiếc rằng em trai em lại bị Mã Nhi Thái tổng binh giữ lại bên cạnh, chứ
không chỉ cần cậu ấy biết suy nghĩ hoặc thông minh bằng vài phần em, rồi
ra công gắng sức thì thể nào cũng được Hoàng a ma trọng dụng, như thế
giờ này ta khỏi phải dư lời khen ngợi lão Tứ rồi.

Nhược Hi nghe vậy, lòng thoáng không vui. Bát a ca đang ngầm so sánh

nàng với Niên thị vợ lẽ của Tứ a ca đây. Nàng không nói ra, chỉ yên lặng
tựa vào lòng chàng, rúc đầu vào ngực chàng, bất giác chạnh buồn, những
người đàn bà khác cũng ngồi trong lòng chàng thế này ư? Bao ý nghĩ rối
rắm triền miên, nhưng ngoài miệng, nàng vẫn giữ giọng điềm đạm:

- Lòng em đâu phải đá, mà vần lại chuyển qua. Lòng em đâu phải chiếu,

mà cuốn vào tở ra – Nàng vừa ngâm, vừa đan tay vào tay chàng, siết thật
chặt, lẩm bẩm – Sống chết hay cách xa, đã cùng chàng thề ước, nắm tay
chàng thân thuộc, gắn bó tới bạc đầu.

Bát a ca im lặng một lúc, bỗng thở dài nặng nề, ghé miệng vào tai Nhược

Hi nói rành rọt từng từ:

- Tương tư dù bể dâu, chẳng bao giờ tình phụ!

Không phải Nhược Hi chưa yêu bao giờ, nhưng nhìn lại chỉ là tình yêu

kiểu “Nhớ năm xưa tuổi còn niên thiếu, em thích chuyện phiếm anh thích
cười, cùng nhau ngồi dưới bóng đào tươi, gió múa đầu cành chim ca hát,
chẳng hiểu tại sao mình ngủ mất, chiêm bao hoa rụng biết bao nhiêu.”
Thuần phác vui đùa với nhau thế thôi, đến khi nếm trải đắng cay thì đã ai đi
đường nấy. Còn bây giờ, ái tình ngọt ngào của nàng lại pha lẫn chua chát,
cứ dứt cười vui là ảo não, là tràn ngập ưu tư.

Đoạn trong ngoặc kép này là trích ca từ bài Chiêm bao hoa rụng biết bao

nhiêu, một bài hát trẻ con.

oOo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.