BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 356

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ chớp mắt đã đến cuối tháng Chín.

Mấy hôm trước, Mẫn Mẫn đã theo cha về Mông Cổ, bên Nhược Hi cũng
chỉ hai hôm nữa là hồi kinh. Nhớ tới tường cao chất ngất của Tử Cấm
thành, nàng lại càng thêm luyến tiếc không gian nơi này, ước sao thời gian
ngừng trôi để khỏi phải về nữa.

Cảm nhận được sự bịn rịn của Nhược Hi, Bát a ca bèn đưa nàng đi cưỡi

ngựa, từ chiều tà bóng xế đến đêm muộn sao giăng, dạo quanh khắp một
vòng tất cả những nơi chốn từng lưu dấu chân họ. Thảo nguyên tháng Chín,
về khuya trời đã lành lạnh, Bát a ca lấy áo khoác quấn kín người Nhược Hi,
ôm nàng trong lòng. Thấy nàng chưa ngỏ ý muốn quay lại trại, chàng cũng
ruổi ngựa đi mãi.

- Chuyến này về ta sẽ cho người sửa biệt viện thành trường đua, lúc nào

em cũng có thể đến cưỡi ngựa được cả.

Nhược Hi im lặng. Cái nàng yêu thích là cảm giác tự do trên lưng ngựa,

chứ đâu phải là việc cưỡi ngựa đơn thuần. Một lúc lâu sau, nàng bảo:

- Em muốn xuống ngựa đi bộ một lát.

Bát a ca gò cương, ẵm nàng xuống. Hai người tay trong tay, vai sánh vai

sóng bước. Nhược Hi lưỡng lự rất lâu, vẫn thấy khó mở lời. Nhưng hôm
nay nhất định phải thẳng thắn, tất cả những điều nàng làm ba tháng qua là
dành cho thời khắc này, sao còn quanh co được nữa? Cẩn thận, tinh tế dệt
nên tấm lưới tình dày thật dày, cũng chỉ để níu giữ trái tim của Bát a ca.
Nàng sợ hãi biết bao nếu đáp án cuối cùng không như nàng mong đợi.
Ngập ngừng mấy lần, nàng vẫn không lên tiếng được. Bát a ca dừng chân,
âu yếm nhìn nàng:

- Nhược Hi, em muốn nói gì?

Nhược Hi cúi đầu ngẫm nghĩ. Bát a ca vừa yên lặng chờ vừa quấn kín áo

khoác lại cho nàng. Nhược Hi hít một hơi sâu, nhìn xuống mũi giày hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.