BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 358

Một lời vang ra là một mũi dao đâm sâu vào gan ruột. Nói xong, Nhược

Hi rời rã cả người, cảm thấy chưa bao giờ có câu nào khiến nàng phải vận
hết sức bình sinh như vậy.

Bát a ca nhìn nàng với ánh mắt không thể tin được, nàng nghiêm nghị

nhìn trả. Nàng không đùa, mỗi lời mỗi chữ của nàng đều hết sức đứng đắn.
Hai bàn tay đang nắm vào nhau bỗng lạnh toát. Bát a ca vụt dắt nàng bước
đi băng băng, vừa đi vừa nói:

- Em mệt rồi. Về nghỉ đã!

Nhược Hi gồng mình không theo, giằng chàng lại:

- Em nghiêm túc đấy, em rất tỉnh táo.

Bát a ca dừng bước, lưng quay về phía Nhược Hi, đứng lặng như hóa đá.

Trông chàng sao mà thê lương, mà sầu thảm, Nhược Hi tiến tới vòng hai
tay ôm chàng, mặt áp vào lưng chàng, tha thiết:

- Thời gian qua, chúng ta đã rất vui, sau này chúng ta cũng có thể vui vẻ

như thế. Mùa xuân ra ngoại thành ngắm hoa, mùa hạ ra hồ nước bơi
thuyền, mùa thu ra đồng hoang phi ngựa, mùa đông ở bên lò sưởi thưởng
tuyết họa mai. Chúng ta có thể đọc sách, làm thơ. Em có thể hát cho anh
nghe, cả nhảy múa nữa, chuyến này chưa có dịp múa cho anh xem, nhưng
nhất định anh sẽ thích dáng múa của em. Em luôn mong mỏi được du
ngoạn phong cảnh hai bờ nam bắc Trường Giang, chúng ta có thể chơi ở
mạn nam mây khói, cũng có thể tìm lên cương bắc mênh mang. Em còn
nấu được rất nhiều món ăn, tuy mấy năm rồi chưa mài giũa tay nghề, nhưng
chắc vẫn ngon, thậm chí biết nhiều món mà nhìn khắp Đại Thanh cũng
không ai ngoài em nấu được. Em còn có thể…

Vẫn xoay lưng lại nàng, Bát a ca ngắt lời, giọng lạnh băng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.