BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 360

chỗ bị tất cả khinh khi đến chỗ kẻ nào cũng phải trọng nể, ta đã trải qua
những gì không? Em có biết, để Cửu đệ, Thập đệ, Thập tứ đệ đi theo, ta đã
phải hao tổn bao nhiêu tâm sức không? Ta không có họ hàng chống lưng,
chỉ biết kết giao với triều thần, thử hỏi ta phải tiêu tốn bao nhiêu công phu
chứ?

Bát a ca chưa nói hết, Nhược Hi đã nước mắt ròng ròng, lòng như dao xé

kim đâm. Bát a ca nâng mặt nàng, vừa phết nhẹ đầu ngón tay qua những
giọt nước mắt, vừa khẽ khàng:

- Nhược Hi, ta cần ngôi báu, và cần cả em nữa.

Nhược Hi ôm chầm lấy chàng, khóc nức nở, cảm thấy bi thống cả đời

đều dồn hết vào khoảnh khắc này.

Bát a ca, một tay ôm Nhược Hi, một tay vỗ vỗ lưng nàng. Lòng đau đớn

khôn cùng, quyết tâm lúc trước đã tan tành vỡ vụn, nhưng Nhược Hi biết
mình không thể yếu đuối được, dứt khoát không thể yếu đuối, nếu còn dùng
dằng, mai sau muốn rút lui cũng không kịp nữa.

Bây giờ chàng mới chỉ tranh đấu với thái tử, chứ chưa xung đột trực tiếp

với Tứ a ca, thậm chí Tứ a ca còn ngấm ngầm đứng nhích về phía chàng,
nhưng một hai năm nữa thôi, tình thế sẽ khác hẳn. Đến khi Bát a ca đấu với
Tứ a ca, cục diện sẽ không tài nào cứu vãn nổi nữa. Nhược Hi hiểu rõ như
vậy, mà vẫn không thể thốt ra những lời quyết tuyệt.

Bát a ca im lặng ôm Nhược Hi, đợi cho nàng bình tâm hẳn rồi rút khăn

tay trên mình nàng thấm nước mắt hộ, xong bế nàng lên ngựa. Tới trại,
cũng không buồn để ý đến những ánh mắt ngạc nhiên của bọn lính đi tuần,
chàng đưa nàng về tận lán, ôn tồn dặn:

- Đừng cả nghĩ, yên lòng mà nghỉ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.