BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 361

Nhược Hi đi vào, Ngọc Đàn đã ngủ. Trong bóng tối, nàng sờ soạng tìm

đến giường. Yên lòng mà nghỉ? Làm sao yên lòng được đây?

oOo

Bánh xe lộc cộc đưa Nhược Hi rời xa thảo nguyên, mỗi ngày một kéo

nàng gần lại Tử Cấm thành, nơi nàng không muốn trở lại chút nào hết.
Hoàn cảnh của nàng bây giờ, có thể miêu tả là Trước mặt người cười
gượng, buồn khó cưỡng riêng mình. Ngọc Đàn vẫn ngủ cùng chỗ ngồi cùng
xe với Nhược Hi, nhưng thấy nàng cư xử kỳ dị quá, cô cũng đổi ra yên lặng
khác thường. Hai người ngồi trong xe ngựa, cả ngày chẳng nói một câu.

Nhược Hi cố tránh mọi khả năng chạm mặt Bát a ca. Lúc nào không thể

tránh nổi, nàng cố tình không nhìn chàng. Nàng muốn tập trung suy nghĩ
thật rạch ròi, xem rốt cục nên làm thế nào? Đằng Bát a ca, chẳng rõ là do
cảm thấy cần một thời gian để bình tĩnh lại, hay còn bận tính toán nhiều
việc nhân sắp về tới Tử Cấm thành, mà chàng cũng không đến tìm nàng
nữa.

Sự ân cần của chàng đối với nàng, chẳng qua là sự ân cần của một người

đàn ông đối với người đàn bà mà anh ta còn yêu thích, và ở mức độ cho
phép chứ không phải là vô hạn định. Bát a ca cũng không thuộc loại người
sẵn sàng hi sinh giang sơn vì hồng nhan tri kỷ, quyền lực đã là một phần
của cuộc đời chàng, chàng khó lòng rời xa nó được. Xem ra, chàng không
đời nào rút lui khỏi cuộc tranh đoạt vương quyền chỉ vì lời yêu cầu của
Nhược Hi.

Nhưng ngược lại, nàng có thể sát cánh cùng chàng đối phó với Tứ a ca,

và cả Thập tam a ca, được không? Xét cho kỹ, các hoàng tử này vừa chào
đời đã rơi vào vòng xoáy giành giật quyền lực, trong lúc nàng còn nghịch
cát ở sa mạc Gobi, họ đã vạch mưu tính kế để thu hút sự chú ý của Hoàng
thượng rồi. Ai cũng học thuật chước cai trị từ bé, lúc nào cũng có thể đem
sở học ra áp dụng vào đấu tranh, còn Nhược Hi, từ nhỏ tới lớn điều khổ não

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.