BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 363

gập người lại. Ngọc Đàn ngồi cạnh se sẽ gọi: “Chị ơi!”

Nhược Hi vẫn giữ nguyên tư thế, hỏi:

- Biết một người sắp chết, em muốn cứu nhưng anh ta không chịu nghe

theo, thì em bảo nên làm thế nào?

Ngọc Đàn lâu lắm không đáp lại, cuối cùng rụt rè gọi: “Chị à!”

Nhược Hi ngẩng phắt đầu nhìn cô:

- Không có gì, buột miệng vu vơ thôi.

Ngọc Đàn ngoảnh mặt đi ngẫm nghĩ, rồi hỏi:

- Làm sao chị biết là anh ta sẽ chết? Chị đã nói với anh ta là về kết cục ấy

chưa? Tại sao anh ta không nghe?

Hiểu là giải thích Ngọc Đàn cũng chẳng thông tỏ được, Nhược Hi lắc lắc

đầu, Ngọc Đàn bèn ngoan ngoãn không hỏi nữa.

Chiều hôm sau là về tới Bắc Kinh, thì tối hôm trước, Nhược Hi nhờ

Ngọc Đàn trang điểm cẩn thận hộ. Cô bèn gắng hết sức để phô bày được
nhan sắc nàng. Hàng mày cong cong, đôi mắt vời vợi, làn da mịn màng, bờ
môi he hé, người trong gương hệt như đang cười giễu: Ngươi vẫn chưa nản
lòng ư? Vẫn ngờ nghệch thế à?

Lý Phúc mở cửa, nhận ra là Nhược Hi, bèn cúi mình mời nàng vào. Bát a

ca ngồi sau bàn, mặt sáng như ngọc, mắt trong như nước. Hai người im
lặng nhìn nhau. Người quân tử ôn hòa, đang che giấu điều gì dưới mặt nước
bình lặng kia? Không thể nhìn rõ được. Nhược Hi tự trách, sao ta lại tính
dùng tình đôi lứa để thay đổi ý chí của một đấng nam nhi thế này? Từ lúc
nào ta trở nên ấu trĩ như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.