BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 381

chàng. Mắt Tứ a ca càng thêm hài hước, chàng nhìn con chó nhỏ đang
ngoắc đầu vẫy đuôi, rồi cúi xuống ẵm nó lên đưa cho Nhược Hi.

Nhược Hi đón lấy, cả hai cùng ngắm con vật, lại cùng toét miệng cười.

Nhược Hi tủm tỉm đưa trả con chó cho cô bé vẫn gằm đầu quỳ dưới đất, cô
ta cảm kích nhận lại. Nhược Hi không nỡ la rầy, nhưng nghĩ trong cung
không phải lần nào cũng được may mắn thế này, Tứ a ca vốn thích chó, có
thể không bực mình, nhưng nếu bữa sau chó con xô phải một vị quý nhân
không thích nó, thì người gặp chuyện xúi quẩy không phải là con vật, mà
chính là cô bé này. Bởi vậy nàng nghiêm mặt nhìn cô, thấp giọng dặn dò:

- Hôm nay kể như em gặp may, nếu còn đãng trí thế này, bận sau chỉ e sẽ

lãnh vài mươi hèo, chắc gì em chịu nổi. Mà cho dù đủ sức chịu, đến lúc ấy
lấy ai chăm sóc cho em đây?

Cô bé cắn môi, ôm con chó cúi lạy Nhược Hi, rưng rưng nói:

- Nô tỳ nhớ rồi!

Nhược Hi mỉm cười bảo:

- Nhớ tập trung vào công việc, nhất định không được để chuyện tương tự

xảy ra nữa. Đi đi!

Thị nữ dập đầu lần nữa, rồi đứng lên hấp tấp chạy đi.

Nhược Hi quay lại, ánh nhìn vẫn còn tươi tắn, thì chạm ngay phải đôi

mắt tĩnh lặng, rất tĩnh lặng, không rõ là vui hay giận của Bát a ca. Bốn mắt
chỉ chạm nhau một thoáng mà Nhược Hi thót hết cả tim, nét vui vẻ lập tức
tan biến. Thập tứ a ca cũng nhìn như khoan vào nàng, cười mà không ra
cười. Nhược Hi chẳng dám nhìn lâu, trở về vị trí cũ cúi mặt đứng im, đầu
óc rối ren, không tài nào tập trung được. Vừa rồi trong lúc nàng không để
ý, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ánh mắt của họ bỗng băng giá như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.