BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 388

Giữa Anna Karenina và Vronsky đâu phải không có lửa tình hừng hực,

nhưng khi va chạm với thực tế, khi tình yêu của người đàn ông bị mài cho
mòn xơ ra, khi Vronsky quay lại là có thể trở về với xã hội thượng lưu, thì
Anna chỉ còn nước lựa chọn là nằm vắt mình trên đường ray chờ chết.

Trời ạ! Sao lý trí thế! Sao tỉnh táo thế! Sao đủ sức phân tích rạch ròi tình

cảm của mình thế này! Nàng những tưởng mình đã thành Nhược Hi, hoá ra
vẫn là Tiểu Văn ngày nào. Bất giác, nàng cười rú lên, tiếng cười chưa dứt,
đã dần biến ra tiếng nấc nghẹn ngào.

oOo

Trận tuyết đầu mùa rơi ròng rã mấy ngày liền, sáng sớm nay trời mới

quang đãng lại. Không hiểu vì sao, Nhược Hi cảm thấy năm nay rét hơn
hẳn mọi năm, mặc đủ áo đơn áo kép vẫn không ấm lên được. Đứng trước
mặt Bát a ca, duyệt qua những lời sắp nói, nàng cảm thấy hơi lạnh từ tim
lan cả xuống đầu ngón tay.

Nhược Hi quấn chặt áo khoác, người run lẩy bẩy, năm lần bảy lượt muốn

lên tiếng, song lại im lặng. Bát a ca chăm chú ngắm cành tùng trĩu nặng vì
chất đầy những tuyết, vẻ mặt bình thản. Nhược Hi cắn cắn môi, tự nhủ
không trùng trình được nữa, đã quyết định rồi thì đừng để dở dang người ta
ra.

Nhìn nét mặt trông nghiêng của chàng, nàng da diết hỏi:

- Lần cuối cùng, anh có chấp nhận yêu cầu của em không?

Bát a ca lặng lẽ nhìn nàng, mắt gờn gợn đau đớn, lại như pha lẫn oán

hờn. Nhược Hi không dám nhìn chàng nữa, cúi đầu nhắm mắt:

- Cho em biết câu trả lời, em muốn anh thẳng thắn cho em biết: “bằng

lòng” hay “không bằng lòng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.