BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 404

Nhác thấy sợi dây chuyền mộc lan nằm bẹp dí dưới đáy hòm, nàng cũng

nhặt luôn lên, nghĩ ngợi đôi hồi rồi lại bàn, cầm bút viết một lá thư. Không
muốn mất thời gian cân nhắc câu chữ hành văn, nàng cứ nghĩ gì viết nấy,
cốt sao chàng hiểu là được.

Nô tỳ chỉ là một nữ nhân bình thường, vương gia xem chữ và thư của nô

tỳ, chắc đã thấy chẳng phải hạng văn tài xuất chúng. Dung mạo có lẽ cũng
tàm tạm, nhưng trong Tử Cấm thành, những người nhan sắc diễm lệ thiếu
chi, nô tỳ khó mà coi là nổi bật. Bây giờ nô tỳ cúc cung hầu hạ thánh
thượng, đợi đến tuổi được về nhà, nô tỳ sẽ đi ngay, đời này không lấy ai cả.
Trước đây nô tỳ hành xử bộp chộp, thiếu suy nghĩ, khiến vương gia hiểu
lầm không ít, nay chỉ biết cầu xin vương gia lượng thứ. Nô tỳ đã quyết tâm
sống độc thân, không gá nghĩa với ai hết, vương gia đừng phí công thêm vì
nô tỳ.

Viết xong, Nhược Hi đọc kỹ một lượt, cân nhắc chốc lát lại xé đi, chấp

bút từ đầu:

Đến tuổi xuất cung, nô tỳ sẽ đi khỏi đây. Vì sinh nở mà ngạch nương mất

sớm, nô tỳ vẫn ân hận là đời này không được tận hiếu với người. Nô tỳ
không định lấy ai, chỉ muốn bầu bạn với tiếng kệ câu kinh, tụng niệm cầu
phúc cho mẫu thân. Trước đây nô tỳ hành xử bừa bãi, khiến vương gia hiểu
lầm…

Nhược Hi lấy phong bì, thả thư và dây chuyền vào trong, ngồi lặng nhìn

đám đồ vật trên bàn. Nếu họ đến, nàng sẽ hoàn trả tất cả. Nếu không đến,
tức là bọn họ đã bỏ cuộc, đi tìm cơ hội khác cho mình. Sực nhớ tới chiếc
vòng ngọc ở cổ tay, Nhược Hi bèn tuốt ra, thử mấy lần không được, cứ ngồi
mân mê chiếc vòng, lòng ngơ ngẩn.

Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Nhược Hi vội lấy lại tự chủ, đứng lên đi ra, tự

hỏi Tiểu Thuận Tử hay Phương Hợp đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.