BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 406

- Phiền công công đợi một lát, tôi có vài thứ nhờ chuyển.

Nàng khép hờ cửa, trở gót vào phòng, tiện tay mở cái hộp gỗ thuôn dài

vừa nhận. Trong hộp là một ngọn trâm ngọc màu sữa hình mộc lan xoè
cánh, lóng lánh như toả hào quang. Nhược Hi chẳng buồn xem kỹ, nhét nó
vào phong bì lúc trước, dán kín lại rồi trở ra đưa cho Tiểu Thuận Tử. Đợi
hắn thu cất xong, nàng quay vào đóng cửa.

Tựa lưng vào cửa rất lâu, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh. Chẳng ngờ ngày

đầu tiên của năm lại là ngày kết thúc mọi sự, Nhược Hi hít sâu một hơi,
vung nắm đấm lên tự hét lớn với mình:

- Năm mới, vận hội mới!

Hét xong, nàng quyết định dọn dẹp nhà cửa. Đã sống thì nên gắng gỏi để

sống cho thật tốt. Yêu đương dở dang, có thể đau lòng một dạo, suy sụp
một dạo, nhưng không thể đặt hết vận mệnh vào tay người đàn ông chối bỏ
mình, không thể sống u ám ảm đạm cho đến trọn đời mãn kiếp. Thể chất
nàng mới có mười tám tuổi, thiếu tình yêu, vẫn còn đầy việc để làm. Vài
năm nữa qua tuổi tú nữ, rời khỏi cung rồi, nàng sẽ lên Tái Bắc ngắm chiều
tà đại mạc, sang Giang Nam dầm mưa bụi mênh mang. Trước đây từng
muốn rong ruổi cao nguyên Thanh Tạng và du lịch Vân Nam, nhưng chưa
thực hiện được. Ở thời hiện đại, lúc có thời gian thì thiếu tiền, lúc có tiền
thì thiếu thời gian. Bây giờ tiền nàng có cả nắm, cứ cầm bừa một món trang
sức đi bán cũng đủ tiêu xài một thời gian, tội gì không nhân cơ hội này tận
hưởng cuộc sống phiêu du mà nàng vẫn mơ ước chứ?

Từ khi trở về thời phong kiến, nàng toàn luẩn quẩn trong phủ trong cung.

Mai này thì khác, vui với cảnh thiên nhiên, mặc hết chuyện hồng trần, dạo
khắp hai bờ nam bắc Đại Giang, kết giao anh hùng thiên hạ, chẳng phải sẽ
tự do lắm ư? Quả là bao việc vui thú đang đợi chờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.