BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 416

Nàng vò đầu bứt tai, chân càng rề rà, gần tới nơi thì nấp sau thân cây,

lòng thêm lưỡng lự. Đang cúi đầu nghĩ ngợi, chợt thấy một tên thái giám
phóng ào qua. Vốn đã chạy quá, hắn vẫn hớt hải quay lại thỉnh an, mỉm
cười lấy lòng:

- Nô tài thật đáng chết! Không nhìn thấy cô nương!

Nhược Hi đáp:

- Tôi cố ý đứng lánh vào đây, công công không nhìn thấy cũng là chuyện

thường mà – Trù trừ một lát, nàng hỏi – A ma tôi có ở trong đình không?

Hắn toét miệng:

- Có đó!

Nhược Hi gật đầu, cho hắn đi, tiếp tục đứng lặng một chốc. Trên có

thánh chỉ, nhất định phải khấu đầu rồi, không thể tránh được. Sực nhớ đến
Nhược Lan, nàng hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, siết chặt nắm tay, sải
bước thật nhanh lên đình, sợ bước quá chậm, bao nhiêu dũng khí vừa tập
trung lại tản mát đi hết thì không còn đủ gan dạ nữa.

Vào tới đình, trước tiên nàng thỉnh an khắp lượt a ca, vừa thỉnh an vừa

kín đáo đảo mắt một vòng. Trong đình chỉ có một người lạ hơn bốn mươi
tuổi, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, oai phong lẫm liệt. Tứ a ca đưa tay cho
Nhược Hi bình thân. Nàng đứng lên, thầm nhủ quả nhiên có khí phách
tướng quân, rồi nghiến răng quay lại ông trung niên, quỳ xuống tung hô:

- Mã Nhi Thái Nhược Hi phụng thánh chỉ khấu đầu trước a ma đại nhân!

Vừa nói, nàng vừa dập đầu binh binh binh.

Thấy Nhược Hi quỳ xuống, ông trung niên nhảy nhổm khỏi chiếc ghế

đẩu tre, mặt đầy vẻ kinh hoàng, nhào tới định đỡ nàng đứng dậy, nhưng tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.