BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 494

trên thanh ngang. Cả hai cùng trầm tư nhìn ra ngoài.

Nhược Hi vội dừng bước, định lặng lẽ lùi xuống thì Thập tam a ca đã

ngoái đầu về phía nàng. Nhược Hi đành tiến lên nhún mình thỉnh an. Tứ a
ca như không nghe thấy, tư thế vẫn giữ nguyên, đầu cũng không ngoảnh lại.
Thập tam a ca cất tay cho Nhược Hi bình thân rồi vỗ vỗ sang chỗ bên cạnh,
ra ý bảo nàng ngồi. Nhược Hi nhoẻn cười với gã, đứng dậy bước tới gần,
ngắm tán rừng xao xác giao mùa, vàng chưa hẳn vàng, đỏ chơm chớm đỏ
bên dưới lầu, buột miệng:

- Thật là một nơi ngắm cảnh lý tưởng!

Hai người kia đều không hưởng ứng, Nhược Hi đành im lặng. Nàng đang

tính nước cáo lui, Thập tam a ca chợt hỏi:

- Nhược Hi! Theo cô thì có nên nghiêm trị các quan viên tham ô không?

Nhược Hi “Á” một tiếng, thắc mắc nhìn sang. Thập tam a ca vẫn dõi mắt

ra ngoài, người cúi trên lan can, không rõ thái độ gã thế nào. Nhớ tới vụ án
biển thủ vừa rồi, Nhược Hi cười nói:

- Nô tỳ chỉ là một cung nữ, làm sao biết cách xử trí? Thập tam gia đừng

lôi nô tỳ ra làm trò đùa nữa.

Thập tam a ca ngoảnh lại, cười nửa miệng:

- Thôi giả ngô giả ngọng với ta đi! Trong đầu cô nhộn nhạo những gì, ta

đại khái cũng đoán được đấy! – Nói đoạn, gã cứ chằm chằm nhìn nàng.

Nhược Hi nhíu mày, vẻ tư lự:

- Từ xưa đến nay, hai chữ “tham nhũng” luôn kéo theo hai chữ “phạm

pháp”. Róc xương hút tuỷ nhân dân cố nhiên là đáng căm giận, nhưng
khiến người ta oán hận hơn cả chính là tình trạng “phạm pháp”. Vì lợi ích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.