BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 497

đình năm khẩu bình thường sống được cả tháng rồi.

Nhược Hi nhẩm nhanh trong óc, sửng sốt kêu:

- Bốn mươi vạn lượng! Đủ cho hai triệu người sống được cả tháng.

Nhớ lại thiên tai và cảnh chết đói mấy năm nay, nàng đắng họng nín

lặng. Thời hiện đại, quan chức biển thủ tuy thật đáng ghét, nhưng dẫu sao
sức sản xuất cũng tăng trưởng, không đến nỗi có người chết đói vì nạn
tham nhũng. Nhưng ở thời phong kiến này thì đúng là tiền tài hưởng thụ
của giai cấp thống trị phải đánh đổi toàn bằng tính mạng dân đen.

Bấy giờ Tứ a ca hình như mới bừng tỉnh, quay mặt lại nhìn Thập tam,

lãnh đạm nói:

- Việc đã kết thúc, cả nghĩ ích gì?

Thập tam a ca gõ tay trên lan can, máy môi định nói, nhưng rồi kiềm chế.

Trong bầu không khí tịch mịch, tiếng gõ tay vang lên càng lúc càng nôn
nóng.

Nhược Hi theo hai người xuống lầu, toan hành lễ cáo lui thì nghe Tứ a ca

bảo nhỏ Thập tam:

- Em về trước đi!

Thập tam a ca cười cười, đưa mắt liếc Nhược Hi rồi gật đầu sải chân đi

mất. Tứ a ca gọi:

- Lại đây với ta! – Và rảo bước vào rừng.

Nhược Hi trông bóng chàng một lúc, cũng chậm chạp đi theo.

Vào tới rừng, Tứ a ca dừng chân, quay mình lại, móc trong ngực áo ra

một hộp gỗ nhỏ đưa cho Nhược Hi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.