đằng xa vọng lại tiếng hô:
- Hoàng thượng giá lâm!
Mọi người đứng cả dậy, vài tích tắc trôi qua, rồi một người đàn ông tầm
thước độ tuổi trung niên, mình vận hoàng bào đầu đội mũ ngọc, tướng mạo
bình dị, miệng mỉm cười ung dung đi vào. Ai nấy rạp mình xuống sát đất,
Nhược Hi thầm nghĩ, đây đế vương thiên cổ, Khang Hy gia!
Ngần ấy người quỳ lạy mà không một tiếng thở mạnh. Đợi Khang Hy an
tọa rồi, thái giám bên cạnh cao giọng hô: “Bình thân!”, bấy giờ ai nấy mới
răm rắp đứng dậy. Khang Hy tủm tỉm nhìn xuống một vòng, phán:
- Ngồi cả đi! Chẳng mấy khi họp mặt, nên thoải mái tự nhiên!
Mọi người đồng thanh: “Vâng!” rồi theo thứ tự ngồi xuống. Vâng là
vâng thế thôi, chứ phép tắc ra sao người ta vẫn tuân thủ đầy đủ, không sai
sót một li. Nhược Hi nhìn thấy mà không nén được than thầm, đúng là uy
nghiêm của bậc đế vương nhất thống thiên hạ.
Sau ba tuần rượu, không khí bữa tiệc mới sôi nổi hơn lên. Mấy tiểu a ca
bắt đầu tào lao chi khươn, hùa nhau nâng chén, tiếng hò la của Thập a ca là
ầm ĩ nhất. Thái tử gia, Tứ a ca và Bát a ca cũng chuyện trò uống rượu.
Nhược Hi đưa mắt nhìn quanh, vô tình chạm phải ánh mắt Minh Ngọc cách
cách, Minh Ngọc liền hằn học nhìn trả. Nhược Hi lập tức nhoẻn cười tươi
tắn, thầm rủa, cho cô tức chết đi! Minh Ngọc trừng mắt, càng thêm hậm
hực, rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, khóe miệng cô ta tươi lên, mỉm một
nụ cười rất chi quyến rũ, đoạn quay mặt đi. Nhược Hi bỗng thấy toàn thân
ớn lạnh, không khỏi rùng mình, bụng bảo dạ, quả nhiên cái kiểu ngoài mặt
thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao mới là đáng
sợ nhất.
Ăn rồi uống, uống rồi nghỉ, cười cười nhìn quanh, tuy không được ai để
ý đến, Nhược Hi cũng vẫn tự tìm lấy niềm vui. Chả mấy khi gặp buổi yến