BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 735

Ta thở dài: "Ta còn không sợ, muội sợ cái gì?" Ngọc Đàn dừng mắt ở ta,

chậm rãi ngồi xổm xuống,đầu tựa vào bên cạnh gối của ta, hai người hai vẻ
mặt trái ngược nhau, ta hướng về phía nàng thản nhiên cười, nhưng nàng
lại nước mắt lã chã tuôn rơi.

Ta hành động bất tiện, nghĩ chỉ có thể nhờ Ngọc Đàn khi không phải làm

việc, giúp ta chỉnh lý đồ đạc. Ngọc Đàn đẩy cửa bước vào, trên tay cầm
một cây hoa hạnh lớn, trong phòng lập tức có thêm vài phần xuân sắc cùng
không khí vui tươi, nàng một mặt lấy bình cắm hoa, một mặt thuận miệng
hỏi: "Tứ a ka đã đến đây à?"

Tim đập mạnh đau nhói, nhưng nét mặt vẫn tươi cười hỏi: "Không có!

Sao lại hỏi như vậy?" Ngọc Đàn nghiêng đầu nhìn ta, ,thè lưỡi, cười nói:
"Khi muội quay về từ xa dường như thấy Tứ vương gia đứng ở ngoài
sân,đến lúc rẽ vào một chỗ ngoặt đến gần thì đã không thấy người đâu,
muội còn tưởng là đến gặp tỷ tỷ rồi."

Đầu ta chậm rãi quay về nằm trên gối, chàng vừa mới ở ngoài sân sao?

Ngưng mắt nhìn bức tường, trong lòng chua xót đau khổ, bức tường kia
không dày nhưng cũng chính là khoảng cách của chân trời góc bể, chẳng
qua chỉ có vài bước, là có thể chạm nhau, nhưng đúng là đường đi hiểm trở
khó như lên trời.

Ngọc Đàn cắm hoa xong, người đứng bên cạnh hoa hỏi: "Đẹp không?"

Ta nhìn vào đôi mắt nàng đen ánh như một lớp sơn, sắc mặt tựa dung nhan
hoa mùa xuân, cười nói: "Đẹp, chính xác là người so với hoa yêu kiều hơn
nhiều." Ngọc Đàn bĩu môi nói: "Người ta nói tỷ tỷ ngắm hoa, tỷ tỷ lại trêu
đùa muội."

Ta cười nhìn lại hoa hạnh nói: "Muội nếu không bận gì, giúp ta thu dọn ít

đồ đạc nha!" Nàng vừa nghe ta nói xong, lập tức xoay người lại, không nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.