- Ta biết! Ngay cả danh phận đích phúc tấn của ta, cũng chưa chắc cô
thiết tha. Vậy mà ta vẫn nuôi dưỡng chút hi vọng, nhưng giờ thì… – Gã
cười buồn – vô vọng rồi.
Nhược Hi cầm một chiếc chén trên bàn, xoay nghịch trong tay:
- Cái gì anh cũng biết cả, thế thì hãy cương quyết làm một người hiểu
biết đi. Đừng để Bối lặc gia và các a ca lo lắng, có khi còn khiến hoàng
thượng nổi giận nữa.
Thập a ca lại rót rượu, uống xong hỏi:
- Ta đã để tùy ý Hoàng a ma sắp đặt rồi, lẽ nào bày tỏ chút thái độ cũng
không được?
Nhược Hi nhấc bình rượu rót cho mình một chén:
- Việc lớn đã biết tuân theo, hà cớ việc nhỏ lại khiến người thân đau kẻ
thù hể hả như vậy? – Nói đoạn, cô cũng cạn chén, song uống hơi vội nên
sặc, bèn lấy khăn bưng miệng, ho sặc sụa.
Nhược Hi đang lau miệng thì nghe Thập a ca hỏi, giọng rất dịu dàng:
- Nhược Hi, đã bao giờ cô cảm mến ta chưa?
Nhược Hi ngẩng lên, nhìn đôi mắt lẫn lộn những hi vọng, căng thẳng
cùng e ngại của Thập a ca rồi lại cúi xuống, vò chiếc khăn trong tay đôi hồi
mới khẽ khàng đáp:
- Đã từng.
Thập a ca thở phì một hơi, bật cười:
- Nhược Hi, ta vui lắm, cô biết không? Mấy hôm nay ta vẫn muốn hỏi
thẳng, nhưng chỉ sợ nghe phải điều không muốn nghe, nên không dám hỏi